Cổng học viện lại một lần nữa náo động.
Các trưởng bối trong nhà, sau khi tính toán thời gian, đều tụ tập ngoài cửa đón người.
Mạc Tranh tựa vào xe ngựa, nhai cọng cỏ khô, liền thấy một tiểu thư che mặt khóc òa chạy ra trước tiên, rồi quay lại tát mạnh vào tỳ nữ đến đón chậm, sau đó lại gào khóc bước lên xe, xe ngựa hốt hoảng quay đầu chạy về hướng kinh thành.
Thấy một màn này, tôi tớ các nhà khác càng thêm cảnh giác, trưởng bối trong nhà cũng lộ ra vẻ khẩn trương.
“Ắt là bị loại rồi.”
“Đó là tiểu thư nhà Định An Công.”
“Không ngờ tiểu thư Định An Công lại không trúng tuyển?”
“Tiểu thư nhà họ Dương kia vốn tài học tầm thường, tính tình lại kiêu căng, bị loại cũng chẳng có gì lạ.”
“Ôi, ngươi không hiểu rồi, Định An Công gia địa vị không giống người thường…”
“Khác cái gì? Chẳng qua là công huân nhặt lại mà thôi.”
“Suỵt, đừng nói nữa, hài tử nhà ta ra rồi. Haizz, tuy không khóc, nhưng sắc mặt kia, rõ ràng là rớt.”
Theo đó, liên tiếp có các tiểu thư bước ra, người thì mặt mày khó coi, kẻ thì thần sắc ngây dại, cũng có người vẫn cười tươi. Trong tiếng ồn ào, ai nấy đều lần lượt lên xe rời đi.
Xe ngựa trước học viện vơi dần, nhưng trên mặt những kẻ còn nán lại đều lộ nét vui mừng – đó là dấu hiệu đã trúng tuyển.
Ngay lúc một thân ảnh nữ tử khác xuất hiện, tất cả liền rướn người nhìn, muốn thấy rõ là ai.
Mạc Tranh nhả cọng cỏ trong miệng, khẽ quất roi, ngựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5079832/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.