Dương Lạc đứng trước Đăng Vân lâu, ngước mắt nhìn mấy chữ lớn treo bên trên.
“Ngày hôm qua ở ngoài thư viện, ta nghe mấy gia nhân nhà khác bàn tán, nói Đăng Vân lâu là tửu lâu hạng nhất.” Mạc Tranh đi phía sau nói, ánh mắt dừng lại nơi tòa lầu son nguy nga tráng lệ, “Quả thực… thoạt nhìn liền biết rất đắt đỏ.”
Dương Lạc khẽ thì thầm:
“Ta từng nghe tên không ít lần, nhưng chưa từng bước vào một lần nào.”
Kiếp trước, Dương Huệ từng cười nói: “Chúng ta mời công chúa đến Đăng Vân lâu rồi.”
Đại biểu ca Dương Thiện Thuật lúc thiết yến cũng từng mang về cho nàng một phần điểm tâm: “Điểm tâm Đăng Vân lâu, nổi danh nhất kinh thành.”
Chu Vân Tiêu…
“Ta đang định đến Đăng Vân lâu dự yến, giữa đường lại gặp tiểu thư, thật khéo.”
Ánh mắt Dương Lạc khẽ rủ xuống, hơi thở nặng nề, chỉ buông một tiếng than nhẹ.
Mạc Tranh lắng nghe lời cùng vẻ mặt của nàng, lập tức đoán được tiểu thư này hẳn lại tiên tri được điều gì, mà tiên tri ấy hẳn chẳng có gì vui vẻ.
“Nếu vậy, hôm nay chẳng phải là cơ hội tốt để tự mình nếm thử hay sao?” Nàng mỉm cười nói, “Tiểu thư, hôm nay không cần tiết kiệm, đã làm người thì nên trải nghiệm nhiều hơn nhân gian này một chút.”
“Đã làm người, phải nhiều trải nghiệm nhân gian…”
Kiếp trước nàng sống hồ đồ, chẳng trải nghiệm được bao nhiêu. Kiếp này lại bị thù hận cùng cái chết đè nặng trong tim. Dương Lạc thoáng ngẩn ngơ, ngẩng đầu nhìn tòa tửu lâu rực rỡ trước mắt…
Hôm nay chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5079834/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.