“Ở chỗ hẹn cũ chẳng thấy bóng ngài, Thịnh Hữu suýt nữa thì bị dọa chết.”
“Vẫn là Đào Hoa nói, công tử chắc chắn không chết đâu, dặn hắn chớ hành động lỗ mãng, kẻo thêm loạn, mới có thể trấn an được.”
Lão lái đò đưa tay đè ngực, rồi lại vỗ vỗ mấy cái.
“Sau đó đến Lỗ huyện, thấy dấu hiệu ngài để lại, mọi người mới chắc mẩm ngài vẫn bình an.”
“Nhưng sao ngài lại quay về Triệu huyện nữa?”
Mạc Tranh nhìn ánh đèn lấp lánh loang loáng trên mặt sông: “Một nhà Tưởng tiên sinh vì ta mà chết. Ta đã không chết, lẽ nào không báo thù cho họ?”
Lão lái chau mày: “Công tử, như thế là quá mạo hiểm. Tưởng tiên sinh cùng cả nhà đã vì ngài mà liều mình, nếu ngài còn xảy ra chuyện, bọn họ mới thật sự chết không nhắm mắt.”
Mạc Tranh trầm mặc một hồi, không trả lời có phải mạo hiểm hay không, cũng chẳng hứa lần sau sẽ khác, chỉ hỏi: “Kẻ hạ sát ta, lai lịch tra được chưa?”
Lão lái đáp: “Đám người đó mượn tay Lý gia, bản thân không trực tiếp động thủ, cũng chẳng để lại dấu vết. Đêm ấy khó khăn lắm mới bắt sống được vài tên, kết cục đều tự vẫn ngay tại chỗ. Cho đến giờ vẫn không có đầu mối.”
Nói xong, lão cúi thấp đầu.
“Thuộc hạ bất tài, bao năm vẫn không xóa hết dấu vết, khiến Tưởng tiên sinh bị lộ, để ngài rơi vào hiểm cảnh.”
Mạc Tranh dõi mắt theo dòng nước lững lờ.
“Đây chẳng phải lỗi của ngươi, cũng chẳng phải do bất tài. Việc ấy vốn không thể khác đi.” Hắn nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5023130/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.