Không biết có phải vì nhắc đến quá khứ hay không…
Mạc Tranh cũng mộng thấy một giấc mơ.
Nàng đã rất lâu rồi không nằm mơ.
Ngay cả trong mơ, vẫn tỉnh táo biết rằng bản thân đang mộng.
Bởi vì, trong mơ xuất hiện Trương lão thái giám.
Lão vẫn mặc áo trong cung, hơi thở dồn dập, bước chân lảo đảo chạy vội về phía trước.
Mà nàng lại đang được ông ôm chặt trong lòng.
Nàng ngẩng mắt nhìn xung quanh—điện ngọc cao ngất, mái cong vút lên trời, bên tai vang vọng tiếng gào khóc, tiếng chém giết hỗn loạn.
— Đây hẳn là khi nàng hai tuổi, bị đưa ra khỏi hoàng cung.
Hai tuổi liệu có ký ức được chăng? Dù sao lúc tỉnh táo, nàng cũng chưa từng nhớ lại.
Dẫu có ký ức, thì cũng như về sau, chẳng qua là bị nhốt, bị che giấu, chẳng thấy ánh mặt trời.
Dù phụ thân nàng là Hoàng đế.
protected text
Nàng vốn suýt chút nữa đã không được chào đời.
Triệu Đàm đem cháu gái mười tuổi gả cho Hoàng đế. Hoàng hậu tuổi còn quá nhỏ, không thể sinh nở. Triệu Đàm không cho Hoàng đế nạp hậu cung, sợ sẽ có huyết mạch khác họ Triệu ra đời.
Nhưng Hoàng đế khi ấy là nam nhân ngoài hai mươi, dù từ nhỏ bị dưỡng thành kẻ phế, song đôi khi vẫn có chút khát vọng thoát khỏi sự kiềm tỏa. Vậy nên ông ta vẫn tư thông với một nhạc nữ đánh đàn tranh.
Nhạc nữ kia có thai. Biết nếu bị phát hiện ắt phải chết, nàng liền lẩn trốn mãi, cho đến tận khi gần sinh mới bị lộ.
Triệu Đàm nổi giận đùng đùng, muốn đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ve-cua-nang/5023131/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.