Chương trước
Chương sau
Anh ta si mê Đường Mộc Tuyết, sao có thể từ bỏ cơ hội tốt như vậy?
Vì vậy, lần đầu tiên của Đường Mộc Tuyết phải do anh ta lấy.
“Đường Mộc Tuyết à Đường Mộc Tuyết, ông đây thích cô như vậy, cô chăng thèm nhìn ông đây, ông đây không bằng tên phế vật Dương Tiêu kia ở đâu?”
“Đêm nay, cô đã rơi vào tay Triệu Vô Cực này, xem tôi hành hạ cô như thế nào[“
“Dương Tiêu, mày nằm mơ cũng sẽ không ngờ tới nhỉ, lần đầu tiên của Đường Mộc Tuyết là bị tôi lấy, ha ha ha hai” Triệu Võ Cực cười điên cuồng, tay phải càng ngày càng gần dáng người gợi cảm của Đường Mộc Tuyết.
Bóp!!!
Ngay lúc Triệu Vô Cực nghĩ rằng mình sắp chơi Đường Mộc Tuyêt một cách mãnh liệt, đâu anh ta đã bị đau.
Ngay sau đó, thân thể Triệu Vô Cực run lên, anh ta muốn quay đầu lại xem ai đã đánh mình, nhưng một cảm giác choáng váng ập vào đầu khiến anh ta ngã xuông đất.
“Òn ào!” Dương Tiêu lạnh lùng nói, Sau đó ném cục gạch trong tay.
Phủ! Nhìn thấy Đường Mộc Tuyết bình an vô sự, Dương Tiêu mới cảm thấy an tâm.
Hôm nay mí mắt anh nháy cả buổi chiều, hóa ra là Đường Mộc Tuyết gặp nạn, may mà tât cả đều cứu kịp thời.
Nhìn chằm chằm Triệu Vô Cực đang ngắt xỉ, Dương Tiêu sờ cảm: “Triệu Vô Cực à Triệu Vô Cực, néu tôi dễ dàng làm thịt anh, thì chẳng phải quá hời cho anh?”
Liếc quanh công trường xây dựng, trên mặt Dương Tiêu trào ra vẻ lạnh lẽo.
Ngay sau đó, Dương Tiêu tìm được gậy thép ở gần đó, đề Triệu Vô Cực và Hầu Tử lại cùng một chỗ.
Tiếp đó, Dương Tiêu càm búa đập vào của quý của hai người.
Aaal Aaalll Trong màn đêm, hai tiếng hét vang vọng qua từng đám mây, khiến chim chóc xung quanh kinh hãi bay ra.
Vì trời quá tối, “anh em” bị đóng định trên mặt đất, đau đớn khiến Triệu Vô Cực và Hầu Tử từ cơn mê tỉnh lại, chưa kịp nhìn rõ mặt Dương Tiêu thì lại hôn mê tiếp.
Đúng vậy, đề trừng phạt hai người này, Dương Tiêu đã ghim chặt biểu tượng đàn ông của hai người xuông đât.
Làm xong tất cả những chuyện này, điện thoại trong túi áo của Triệu Vô Cực vang lên.
“Triệu Tín? Lão già này cũng tham gia?”
Nhìn thấy số người gọi, sự lạnh lẽo trên người Dương Tiêu càng đậm hơn.
Nếu những người quen biết Dương Tiêu nhìn thây cảnh tượng này, họ sẽ biết đêm nay có người sắp gặp xui xẻo lớn.
VèoIII Một cơn ớn lạnh trào ra từ cơ thể của Dương Tiêu bao trùm toàn bộ công trường bỏ hoang.
“Nhà họ Triệu, xem ra các người đã sông sung sướng đủ!” Ánh mắt Dương Tiêu càng ngày càng lạnh.
Nhẹ nhàng ôm thân thể gợi cảm mềm mại của Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu lái xe về phía biệt thự trên đảo nhỏ ở trung tâm hồ Nhạn Minh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.