Chương trước
Chương sau
Vừa nãy trên đường đi, Dương Tiêu đã liên lạc với Lý Thần Chiến, Lý Thần Chiến bẻ khóa camera giám sát trên đường với tốc độ nhanh, xác định vị trí cho Dương Tiêu.
Cho nên Dương Tiêu mới khoá chặt vị trí của Hậu Tử nhanh như vậy.
Bị Dương Tiêu túm có nhắc bồng lên, khiến Hậu Tử ớn lạnh từ gót chân lên đỉnh đầu.
Ý nghĩ đầu tiên của anh ta là xong đời, mình gặp phải một người đàn ông tàn nhân, lân này anh ta đã đá vào tâm sắt.
“Tôi… tôi nói, thả… thả tôi xuống!”
Hàu Tử tái mặt nói ngắt quãng.
Lúc này Dương Tiêu mới thả Hầu Tử ra, mặt mày Hâu Tử sợ hãi, anh ta định bỏ trôn nhưng lại phát hiện ra một luồng sát khí bao trùm lấy mình.
Dưới sát khí của Dương Tiêu, ngay cả can đảm chạy trỗn Hầu Tử cũng không dám.
“Người đâu?” Dương Tiêu nắm chặt tay.
Khả năng nhẫn nhịn của anh rất có hạn, nêu người đàn ông xâu xí tên Hầu Tử trước mặt này còn không nói, anh sẽ không ngại diệt người này.
Hầu Tử sợ đến mức chỉ vào công trường gân đó: “Tôi đã giao người cho Triệu Vô Cực cậu Triệu, ở ngay trong đói”
“Gì? Triệu Vô Cực?” Nghe vậy, Dương Tiêu nắm chặt tay.
Lúc trước anh đã dạy cho Triệu Vô Cực một bài học xương máu, không ngờ Triệu Vô Cực vẫn muôn chấm mút Đường Mộc Tuyết.
Tốt! Rất tốt! Triệu Vô Cực, anh đùa với lửa, vậy tôi sẽ thoả mãn anh.
Hầu Tử rùng mình nói: “Đại… đại ca, tôi có thê đi rôi chứ?”
“Đi? Dám bắt cóc Mộc Tuyết, anh cho rằng, mình có thể đi?” Khí lạnh trên người Dương Tiêu phun trào.
Hầu Tử kinh ngạc: “Đại… đại ca, anh… anh nói không giữ lời, tôi đã nói cho anh biết _tung tích của cô gái họ Đường kia rôi mài”
“Nhưng tôi chưa từng nói sẽ để anh đi!” Trong mắt Dương Tiêu loé lên ánh sáng lạnh lẽo.
Bồp!!!
Trong phút chốc, Dương Tiêu đã tát Hâu Tử, vẻ mặt Hậu Tử kinh hãi, anh ta muốn tránh nhưng không tránh được.
Ngay sau đó, một cái tát vang dội vang lên, Hầu Tử hét lên bị cái tát của Dương Tiêu làm cho choáng váng.
Triệu Vô Cực buồn bực: “Sao lại nghe thầy tiếng hét của Hầu Tử nhỉ? Bỏ đi, không quan tâm, yêu thương con đĩ Đường Mộc Tuyết này trước rồi nói saul”
Nói xong, Triệu Vô Cực cười xấu xa, xoa tay rôi đi về phía Đường Mộc Tuyết.
Mặc dù đã nói để lần đầu của Đường Mộc Tuyết cho Triệu Tín bố anh ta, nhưng Triệu Vô Cực đã không chờ nồi nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.