“Dương Tiêu, cậu… cậu đã làm gì con gái tôi?”
Nhìn thấy Dương Tiêu ôm Đường Mộc Tuyết đang bát tỉnh, Triệu Câm đang xem TV trong phòng khách giật mình kêu lên.
Dương Tiêu không nói gì, trực tiếp đặt thần thê mềm mại của Đường Mộc Tuyết vào phòng ngủ chính, sau đó nhìn về phía Triệu Câm: “Chăm sóc Mộc Tuyết!”
“Rốt… rốt cuộc tên phế vật nhà cậu làm gì con gái tôi?” Triệu Cầm kinh ãi.
Dương Tiêu không nói nhiều, sát khí trào ra từ cơ thể anh khiến Triệu Cầm bị sợ không nhẹ.
Kế từ khi Đường Kiến Quốc trở thành trạm trưởng tạm thời của nhà ga, mỗi ngày Đường Kiên Quốc đều đi làm về rât muộn.
Có lẽ là do cảm nhận được sát khí trên người của Dương Tiêu, hoặc cũng có lễ là sợ hãi Dương Tiêu từ sâu trong lòng, Triệu Câm không dám ngăn cản Dương Tiêu rời đi.
Khách sạn Bốn Mùa ở Trung Nguyên!
Triệu Tín thở hồn hền: “Xảy ra chuyện gì? Không phải tên nhóc Vô Cực này ăn vụng đây chứ?”
Triệu Tín vẫn luôn biết con trai mình Triệu Vô Cực rất thích Đường Mộc Tuyết. Tối nay bắt cóc Đường Mộc Tuyết, nếu Triệu Vô Cực không thể nhịn nồi, có lẽ lát nữa sau khi Đường Mộc Tuyết đưa qua đây đã không còn trong trăng nữa.
Nêu Đường Mộc Tuyết không còn trong trăng nữa, Triệu Tín luôn bị ám ảnh bởi sự sạch sẽ không nhịn được cảm thầy buồn tẻ.
“Cốc cốc cóc cốc cốc!”
Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiêng gõ cửa.
“Thằng nhóc này cuối cùng cũng trở về, khiên ông đây nóng lòng muốn chết!” Nghe thây tiêng gõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-te/431392/chuong-1432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.