Lúc y sư của ThanhKhâu tới thăm Nhạn Hồi, tình trạng hồi phục vết thương trên ngực nàngkhiến y sư vô cùng kinh ngạc, chỉ nói: “Vết thương sắp tự khỏi rồi.” Sau đó kê cho Nhạn Hồi mấy thang thuốc an thần đơn giản rồi bỏ đi.
Nhạn Hồi thầm biết là do tác dụng của vảy rồng và pháp lực của Thiên Diệu,chẳng trách Tố Ảnh muốn làm khải giáp từ vảy rồng cho Lục Mộ Sinh mặc,vết thương xuyên tim mà cũng hồi phục nhanh như vậy, đối với người phàm, đây thật sự là pháp bảo hộ mệnh.
Sau khi y sư đi, Thiên Diệulặng lẽ ngồi bên cạnh Nhạn Hồi không rời, nàng cũng không buồn ngủ, mởmắt nhìn hắn, hai người nhìn nhau không nói khiến không khí trở nêngượng gạo. Nhạn Hồi thoáng suy nghĩ rồi hỏi: “Lục Mộ Sinh kia... ngươimuốn xử trí thế nào?”
Thiên Diệu hờ hững đáp: “Đó là chuyện của tộc Cửu Vĩ Hồ.”
Nhạn Hồi nghe vậy bất giác ngây người, nàng quan sát vẻ mặt của Thiên Diệumột lát, “Đối với y hình như ngươi không hận thì phải?”
“Ân oángiữa ta với Tố Ảnh tuy do y mà ra, nhưng nếu muốn chấm dứt lại khôngliên quan tới y. Đối với người phàm này ta không thể nói là hận, có điều không muốn gặp hắn cho lắm mà thôi.”
“Nhìn dáng vẻ hiện giờ của Lục Mộ Sinh, trong lòng y chắc hận Tố Ảnh ghê gớm lắm nên mới cam tâmtình nguyện tới Thanh Khâu, cho dù chỉ làm một con cờ.” Nhạn Hồi im lặng một đoạn, “Tố Ảnh giết chết nhiều yêu quái, hại chết nhiều người, phíhết tâm cơ như vậy, nhưng bà ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-tam/2405305/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.