Sáng hôm sau, Quốc chủ Thanh Khâu triệu Thiên Diệu tới Vương cung, lúc sauChúc Ly tới truyền lời rằng Quốc chủ gọi Nhạn Hồi đi cùng.
NhạnHồi nghe vậy sửng sốt, “Ta?” Hiện giờ tuy nàng đã vào Yêu đạo, nhưngthuật pháp chưa tu luyện tinh thâm, Quốc chủ Thanh Khâu gọi nàng tới gặp là có ý gì, lẽ nào Thanh Khâu thật sự thiếu người đến mức ngay cả nàngcũng không bỏ qua sao...
Thiên Diệu nghe vậy cũng chau mày, “Vết thương của cô ấy chưa khỏi.”
Chúc Ly gật đầu, “Quốc chủ biết, bởi vậy lệnh cho phu hồ tới đón rồi.” Nóvừa dứt lời, một luồng sáng lướt qua, một con bạch hồ năm đuôi đáp bêngiường Nhạn Hồi, nó co chân trước, phủ phục dưới đất, chờ Nhạn Hồi ngồilên lưng nó.
Nhạn Hồi thấy vậy liền im lặng ngồi lên.
Mấy người đi tới Vương cung Thanh Khâu, duy chỉ Nhạn Hồi và Thiên Diệu vàocung điện trong cây đại thụ, ngay cả Chúc Ly cũng ngoan ngoãn chờ ở bênngoài.
Quốc chủ Thanh Khâu vẫn ngồi sau đại điện như lúc trước,một tay chống cằm, im lặng cụp mắt, không biết đang trầm tư hay đangnghĩ ngợi, khiến Nhạn Hồi nhất thời không biết có nên lên tiếng haykhông.
Trước mặt một đại yêu quái lạnh lùng thanh cao như tiên nhân này, không chỉ Nhạn Hồi, e là hiếm có ai không thấy gượng gạo.
Còn Thiên Diệu có lẽ là một trong số những người hiếm hoi đó, “Quốc chủ.”Hắn lên tiếng chào, tuy gọi hai chữ này, song chẳng khác gì so với chàohỏi người bình thường.
Quốc chủ Thanh Khâu mở mắt, ánh mắt đảoqua Thiên Diệu, tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-tam/2405308/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.