Tìm lại được Nhạn Hồi, Thiên Diệu không còn lý do gì để ở lại Quảng Hàn môn thêm phútgiây nào nữa, hắn định ẵm Nhạn Hồi rời đi, bỗng nhiên đầu mũi hắn cửđộn, thân hình khẽ khựng lại.
Nhạn Hồi nhìn ra Thiên Diệu có gì đó khác lạ, nàng khẽ mở đôi mắt mỏi mệt, hỏi hắn, “Sao vậy?”
Thiên Diệu ngoảnh lại nhìn núi Quảng Hàn nguy nga sau lưng, “Có khí tức củavảy rồng.” Hắn xoay người, tìm được tim rồng, Thiên Diệu vốn không cầncử động, hắn chỉ khẽ vận động khí tức, long khí liền cuồn cuộn khắp núiQuảng Hàn, chỉ trong chốc lát, một chiếc áo khoác màu trắng như bị sứcmạnh vô hình đưa tới, ngừng trước mặt Thiên Diệu, lơ lửng trong khôngtrung.
Nhạn Hồi ngước mắt nhìn, chau mày khó hiểu, “Đây là vảy rồng à?”
“Bị Tố Ảnh thi pháp thuật rồi.” Thiên Diệu thoáng suy nghĩ, chiếc áo khoác trắng rơi trên người Nhạn Hồi.
“Ngươi không...” Nàng cân nhắc hỏi, “Mặc vảy rồng của mình vào sao?”
“Cô đắp lên người trước đi. Vảy rồng có tác dụng giống như vảy Hộ Tâm, cóích cho vết thương của cô. Những chuyện khác về Thanh Khâu rồi tính.”
Nghe Thiên Diệu nói kiên định như vậy, Nhạn Hồi không hỏi them gì nữa.
Hắn vừa dứt lời, hai người liền nghe thấy tiếng sột soạt, một người phàmtoàn thân nhếch nhác lảo đảo bước ra từ sau một hòn đá, “Các vị là Yêuquái đến từ Thanh Khâu?”
Tuy mặt mũi người này dơ bẩn, nhưngkhông hề ảnh hưởng tới làn da trắng muốt của y. Y đi về phía Thiên Diệu, vì quá vội vàng nên bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-tam/2405304/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.