Trần Nguyệt nhào đến, toan giật lấy quyển sổ trong tay Điêu Thư Chân. Điêu Thư Chân nghiêng người tránh đi, cô ta chụp hụt. 
Lưỡi dao trong tay Trần Nguyệt nhoáng lên. Điêu Thư Chân giật thót, cả người co rụt. ‘Xoạt’ một tiếng, áo khoác đã bị cắt một đường. 
“Cô điên à!” Tống Ngọc Thành tiến đến, toan giữ chặt cổ tay Trần Nguyệt, nhưng suýt chút nữa đã bị lưỡi dao cứa lên cánh tay. 
“Trả lại cho tôi!” Trần Nguyệt túm cổ áo Điêu Thư Chân, mà Điêu Thư Chân lại gạt chân làm cô ta mất thăng bằng. Cả hai đồng loạt ngã xuống đất, kéo theo cái kệ gỗ bên cửa. Bình hoa bằng gốm sứ vỡ tan tành, khung cảnh vô cùng lộn xộn. 
Con dao gọt hoa quả gác trên cổ Điêu Thư Chân. Trần Nguyệt hơi nhấn lực một chút, chiếc cổ trắng muốt của Điêu Thư Chân đã đứt một vệt, máu tươi ứa ra liên tục. 
Mắt Tống Ngọc Thành lập tức trở nên đỏ ngầu. Cô rút cái dùi cui bên hông ra, giơ lên cao, toan đập vào gáy Trần Nguyệt. 
Điêu Thư Chân vội nháy mắt với Tống Ngọc Thành, ra hiệu bảo đối phương đừng xuống tay. 
“Trả lại cho tôi, bằng không tôi giết cô!” Tay Trần Nguyệt đang run rẩy. Mắt cô ta lồi ra, tròng trắng ửng đỏ. Gân xanh trên tay gồ lên, ghì chặt Điêu Thư Chân dưới mặt đất, hệt một con thú cái đang nổi điên. Rất khó tưởng tượng vị giáo viên trung học nhát gan, yếu đuối ban nãy lại trở nên cuồng loạn thế này chỉ trong nháy mắt. 
Lưỡi dao lạnh lẽo cứa trên cổ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-so-tam-ly-toi-pham-toi-khong-the-tha/2630472/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.