"Lúc nãy chị giả vờ giống đấy, hệt như một học sinh trung học thực thụ." Tống Ngọc Thành nói, "Đặc biệt là ánh mắt, rất khác với ánh mắt của chị lúc này."
"Ồ? Khác thế nào ha?" Điêu Thư Chân nghiêng người ra trước, khóe miệng mang nét cười. Đôi mắt ấy cong cong nhìn Tống Ngọc Thành, con ngươi màu hổ phách như tỉnh như say, đuôi mắt hơi xếch, tựa vòng cung của cánh hoa đào. Ánh mắt mơ màng, quyến rũ mê người.
Mặt Tống Ngọc Thành hơi nóng. Cô quay đi: "Chị thừa biết không phải kiểu này."
"À, vậy là kiểu này rồi." Điêu Thư Chân khép mi, đến khi mở ra lần nữa thì đôi mắt kia dường như đã to lên đáng kể, màu cũng trong và nhạt hơn, có vẻ ngây thơ vô tội, chưa trải sự đời. Là ánh mắt tò mò, thuần khiết, tự nhiên, không nhiễm bụi trần như của chú hươu trắng đang bước chậm giữa rừng sâu thì bất chợt gặp phải con người.
Cô mỉm cười, lộ ra nhú răng nanh nhòn nhọn trông càng thêm phần trẻ con.
"Chị Tống, chị đang nói gì vậy?" Điêu Thư Chân nghiêng đầu nhìn Tống Ngọc Thành, giọng ngọt ngào, non nớt, mang theo chút âm mũi, hệt một bé gái thơm mùi sữa đang nói chuyện với người chị thân thiết của mình.
Tống Ngọc Thành ngoảnh đi, trên gương mặt lạnh nhạt như băng sương không rõ là vui hay giận. Tuy nhiên, vành tai trắng nõn của cô lại đỏ như muốn rỉ máu, tiết lộ nỗi lòng của chủ nhân.
Điêu Thư Chân che miệng cười trộm, ánh mắt lại quay về với vẻ sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-so-tam-ly-toi-pham-toi-khong-the-tha/2630470/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.