Trần Điển Hâm ngồi trên máy bay, hơn nữa ngày y mới lấy lại được ý thức. Y không biết mình bị làm sao, nửa đêm nửa hôm đột nhiên lại có một sự thôi thúc mạnh mẽ**, y muốn đến Tây Tạng, y phải lập tức đến Tây Tạng. Giống như bị ma ám, y chẳng hề mang theo thứ gì, chỉ lấy ví và giấy chứng nhận rồi đi thẳng một mạch ra sân bay.
Cho đến khi máy bay cất cánh, y mới chật vật tỉnh táo hơn một chút. Mình bị làm sao vậy nhỉ? Nhìn cái rương không biết đã xuất hiện trong tay mình từ bao giờ, y vô cùng mờ mịt. Cái hòm này ngày hôm nay y đã thấy qua rồi, nếu y đoán không lầm, thì bên trong nhất định là cái bát bằng xương người kia.
Nhưng tại sao cái bát này vô duyên vô cớ lại ở trong tay mình? Với mức độ yêu quý cái bát này của bố, chắc chắn sẽ không vứt nó lung tung đâu? Chẳng hiểu sao nó lại rơi vào tay mình được nhỉ?
Không, thật ra, ngay cả việc mình tại sao lại ra khỏi cửa y cũng không hề biết. Trong mơ hồ y cũng có chút ấn tượng là mình cầm ví và giấy chứng nhận, nhưng còn những chuyện sau đó, y đều không nhớ rõ.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Chẳng lẽ mình bị mộng du? Nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ, Trần Điển Hâm rất lo lắng, y muốn liên lạc với Bệ Ngạn nhưng lại không mang theo điện thoại, y chỉ có thể ngồi im trên máy bay bay về hướng Tây Tạng.
Ở “Cõi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-so-chuyen-la/3112440/chuong-11-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.