Chương trước
Chương sau
Chưa chỉnh sửa lại kỹ lưỡng đâu nha mn. Cứ edit là buồn ngủ sớm thôi haha.

……………………………………

A Vượng nheo mắt đánh giá: “Cậu nói cậu là Rinpoche?”

Chàng trai gật đầu: “Đúng vậy. Cần chứng minh thế nào đây?”

A Vượng từ trong tủ lấy ra vài món vật dụng Pháp khí*: “Cậu đã nói mình là Rinpoche, vậy thì cậu nhất định sẽ nhận ra đồ đạc của mình đúng không? Nói xem trong những đồ vật này thì cái nào Rinpoche đã dùng qua?”

Chàng trai nhìn qua một lượt, nói: “Chả có cái nào cả.”

A Vượng không biểu hiện gì, nói tiếp: “Vậy kính nhờ cậu nói ra lời dặn dò lúc lâm chung của Rinpoche đi.”

Di ngôn lúc lâm chung của Rinpoche chỉ có hai vị Lạt ma Hộ Pháp biết, mà bây giờ Sở Bố đã chết. Cho dù thằng nhóc kia có nói đúng đi chăng nữa, thì những người kia đều đã chết cả rồi chẳng còn ai để đối chứng nữa, tất cả sẽ do A Vượng một tay quyết định.

Chàng trai nhìn thẳng vào mắt A Vượng: “Sở Bố, A Vượng, sau khi ta viên tịch, hãy đặt ta vào trong phòng kín. Đợi sau bảy ngày, ta tu thành đại viên mãn**, thân thể được Hồng hóa***, sau đó sẽ bay đến cõi thanh tịnh. Không cần phải đi tìm đầu thai thác sanh của ta làm gì, chức vị Rinpoche ta sẽ truyền lại cho Sở Bố. Đêm thứ bảy, ngoại trừ Sở Bố, ai cũng không được bước vào phòng của ta.”

Đồng tử A Vượng co rút, nhưng vẫn chưa biểu hiện gì, nghe xong một lúc sau mới giận tái mặt mắng: “Nói bậy! Rõ ràng trước khi lâm chung Rinpoche đã dự báo nơi chuyển thế của ngài, ta cũng đã đến hồ nước của Thánh thần để bói toán, đứa bé ở ngay tại vùng phụ cận phía đông của núi Lê Sơn. Mi là tên lừa đảo, nói những điều vô lý! Muốn mạo danh Rinpoche sao?!”

Vẻ mặt của chàng trai rất thong thả: “A Vượng, tuy mi là cháu của ta, nhưng ta đã sớm biết rằng mi có dã tâm, cho nên ta mới truyền lại vị trí Rinpoche cho Sở Bố. Thân thể của ta vẫn chưa Hồng hóa, vậy mà mi lại giở trò, lấy trộm nó ra ngoài, rồi lại còn tìm bậc thầy Thiên táng lấy xương cốt của ta làm thành vật dụng lúc nào cũng mang theo bên người, đề phòng ta quay về tìm mi đòi nợ…”

Y còn chưa nói xong, A Vượng đã nhảy dựng lên chối bỏ: “Nói bậy! Mi dám vu oan giá họa! Rinpoche đã tu thành đại viên mãn đạt Hồng hóa thăng thiên rồi, thân thể ngài đã tan biến, chỉ để lại mỗi tóc và móng tay mà thôi!”

Chàng trai quay đầu lại nhìn lướt qua nhóm Lạt ma: “Sau khi ta viên tịch, các người có thấy hào quang phát ra từ phòng của ta không?”

Nhóm Lạt ma vẫn chưa kịp trả lời, A Vượng đã ngắt lời: “Phòng thì kín, ở bên ngoài thì làm sao mà thấy được?!”

Chàng trai không thèm để ý đến gã, vẫn hỏi tiếp: “Có thấy hay không?”

Nhóm Lạt ma lắc đầu. Tuy Rinpoche chỉ cho phép một mình Sở Bố vào phòng, nhưng bọn họ cũng thay phiên nhau canh giữ bên ngoài, lại chưa hề thấy hào quang phát ra từ trong phòng bao giờ.

Chàng trai gật đầu: “Cho dù có khóa cửa, có hạ màn cửa sổ xuống đi chăng nữa, thì khi thân thể Hồng hóa, trong phòng nhất định sẽ bừng lên ánh hào quang, ánh sáng có thể xuyên qua bức màn tỏa ra bên ngoài. Bọn họ không thể không nhìn thấy được! Mà căn bản là do ta không hề Hồng hóa… Hơn nữa, nếu như ta đã Hồng hóa bay đến cõi thanh tịnh, tu thành đại viên mãn, thì làm sao có thể chuyển thế tái sinh thành trẻ con được chứ? Hộ pháp A Vượng, nói như mi chẳng phải là tự vả vào mồm mình à?”

A Vượng chỉ vào chàng trai: “Mi, mi nói năng bậy bạ! Cho dù Rinpoche không Hồng hóa, thì ngài cũng không bao giờ làm chuyện nhập vào thân xác của người sống. Rinpoche đời thứ ba tái sinh cũng nhập vào người khác, nhưng kẻ đó đã chết. Cướp đoạt thân thể của người sống là chuyện mà người theo Phật quyết không cho phép! Mi là một kẻ lừa đảo!” Nói xong, lại quay sang một vị Lạt ma khác ra lệnh: “Các người còn không mau đuổi nó ra ngoài?!”

Đáng tiếc nhóm Lạt ma lại chia thành hai phe, một phe là đám thân tín của A Vượng; phe còn lại là do vị Lạt ma già kia dẫn đầu, từ sớm đã cảm thấy cái chết của Rinpoche và Hộ pháp Sở Bố rất lạ lùng, nên tin vào những điều chàng trai nói, nhận định y chính là Rinpoche.

Hai phe tranh chấp giằng co, cuối cùng vị Lạt ma già đành tạm thời thu xếp ổn thỏa cho chàng trai trước. Rồi mới cố gắng khiến cho những vị Lạt ma còn lại thừa nhận địa vị của y sau.

…………………………………..

Cao nguyên về đêm gió se se lạnh, cả một mảnh tối đen như mực chỉ có lác đác vài tia sáng mờ nhạt chập chờn phát ra từ những ngọn đèn bơ****.

Một bóng đen đang từ từ chậm rãi đến gần cái thảm (tạp điếm) nơi chàng trai đang nằm.

Đúng lúc bóng đen kia đến bên cạnh chàng trai, thì y đột nhiên lại mở mắt ra, ánh mắt vô cùng tỉnh táo, giống như chưa từng ngủ: “Mi còn dám đến đây à.”

Bóng đen ngừng động tác, vẫn không lên tiếng.

Chàng trai ngồi dậy: “Mi không ngờ là ta sẽ trở về đúng không?” Nói xong, y thắp sáng ngọn đèn đang đặt trên bàn.

Ngọn đèn chiếu sáng thân hình bóng đen, chiếu sáng cả khuôn mặt bởi vì hoảng loạn mà trở nên vặn vẹo méo mó của A Vượng: “Chú chú… Người, người đã trở về thật sao?”

Chang trai chỉ cười lạnh nhìn hắn mà không nói.

A Vượng ngay lập tức quỳ xuống: “Chú, xin người hãy tha thứ cho cháu. Cháu, cháu chỉ là nhất thời bị ma ám, mới, mới có thể nghĩ ra việc lấy trộm thân thể của người…” Nhìn thấy ánh mắt càng ngày càng lạnh của chàng trai, mồ hôi trên người A Vượng chảy ròng ròng, nói cũng nói không xong.

Chàng trai nhìn chằm chằm vào gã một lúc lâu mới nói: “Sợ à? Lúc trước khi mi giết ta và Rinpoche sao ta không thấy mi sợ?”

A Vượng giờ đã ngộ ra, chàng trai trước mắt này cũng chẳng phải là chú của mình — tức Rinpoche đời trước, mà là kẻ khác: “Mày, mày là Sở Bố?!”

So với người chú hay mềm lòng lại từ bi của gã, gã càng sợ hãi Sở Bố luôn làm việc mạnh mẽ vang dội hơn. Nếu là chú của gã trở về, thì may ra gã còn một con đường sống, thậm chí gã còn có thể làm phép chế ngự linh hồn của ông ấy. Nhưng bây giờ biết người trở về là Sở Bố, gã cũng không chắc có thể đối phó được hay không.

Chàng trai cũng không phủ nhận: “Ta và Rinpoche đều biết mi lén cưới vợ ở ngoài từ lâu, đã là Lạt ma rồi còn phá giới lén kết hôn bên ngoài sao?! Cũng may nhờ Rinpoche lòng dạ từ bi không phơi bày chuyện của mi ra ngoài. Mi lại lấy oán trả ơn, thừa dịp ngài viên tịch, trộm đi di thể của ngài, lấy xương cốt của ngài làm thành cái thẻ bài bằng xương, khiến cho ngài không thể thăng thiên được, linh hồn vẫn luôn bị nhốt trong cái thẻ bài!” Biểu tình của chàng trai vô cùng hung ác, chỉ hận không thể xé xác gã ra.

Sở Bố nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta biết thừa mi đang âm mưu chuyện quỷ gì, mi muốn nói dối con của mi là đứa bé tái sinh, từ đó khống chế toàn bộ tông phái của chúng ta. Đáng tiếc Rinpoche lại truyền ngôi cho ta, ta trở thành chướng ngại vật lớn nhất của mi, mi gieo lời nguyền vào giày của ta, sau khi hại chết ta liền giao thân thể của ta cho bậc thầy Thiên táng, lấy đi hộp sọ của ta, làm thành cái bát bằng xương. Luôn luôn mang theo cái bát là ta và thẻ bài là Rinpoche bên người, mi nghĩ rằng chúng ta sẽ không thể nào trở về tìm mi đòi nợ ư?” Y vừa nói vừa bước từng bước lại gần A Vượng.

“Tao, tao…” A Vượng run rẩy lui về sau, lúc trước khi làm những việc đấy gã không hề sợ hãi, chỉ cần mang hai thứ vật dụng bằng xương kia theo bên người, thì quỷ hồn của hai người bọn họ sẽ không thể nào lấy lại được hình dạng của mình. Nhưng lại không ngờ …

“Nhưng mi lại không ngờ, ả vợ ngu ngốc của mi lại có một anh trai tham lam, trộm lấy vật dụng bằng xương là chúng ta giả thành đồ cổ đem bán sang Trung Quốc. Thế nên ta mới có thể trở về tìm mi đòi nợ!”

Gương mặt Sở Bố bị che khuất, không nhìn rõ được nét mặt của y. Nhưng A Vượng lại mơ hồ nhìn thấy ở trên đầu chàng trai bay ra một luồng khói đen, sau đó lại biến hóa thành một cái đầu lâu màu đen bổ nhào về phía gã.

“Á ~~” A Vượng hét lên một tiếng thảm thiết như mổ lợn.

Đúng lúc này, dường như chàng trai đã lấy lại ý thức, mơ mơ màng màng nhìn sự việc phát sinh trước mắt, mặt dại ra. Y không biết bây giờ là đang có chuyện gì xảy ra, nhưng trực giác lại muốn xông đến ngăn cản bóng đen đang tập kích vị Lạt ma ngã trên mặt đất kia. Vươn tay, đẩy Lạt ma ra.

Đầu lâu khô quay đầu lại gào lên một tiếng cảnh cáo y, chàng trai sợ đến mức co rúm.

Đầu lâu khô lại bổ nhào về phía vị Lạt ma ngã trên đất kia, lúc này cửa phòng đột nhiên bị đá văng ra, một luồng gió đêm thổi qua, thổi cả cái đầu lâu khô đen thùi kia vào lại trong cái rương đặt trên thảm.

Có một người đi từ ngoài vào, hắn mặc áo dài tơ lụa màu trắng, mái tóc dài đen như mực, trưng ra gương mặt tươi cười, nói: “Phù, suýt nữa thì muộn rồi.”

Chàng trai trợn mắt há mồm: “Thầy Lý? Sao thầy lại ở đây?”

Thầy Lý không trả lời mà hỏi lại: “Sao cậu không tự hỏi mình trước là sao mình lại ở đây?”

Chàng trai ngơ ngác: “Ừ ha, sao tôi lại ở đây vậy kìa?”

Thầy Lý cười nói: “Cậu bị nhập… Cũng chính là quỷ đè người đó. Đừng sợ, hổ con nhà cậu sắp đến đón cậu rồi đấy. Tôi đã được người ta ủy thác để giải quyết chuyện này rồi.” Nói xong, hắn vỗ vỗ tay: “Những người ở ngoài đều vào cả đi.”

Vừa dứt lời, từ ngoài cửa tràn vào một đám Lạt ma.

Thầy Lý nói: “Vừa nãy các người cũng nghe hết rồi đấy. Cái tên Hộ pháp A Vượng này là phản đồ, hơn nữa đã pham vào tội giết người, các người trước tiên đem trói gã lại, sau đó giao cho cảnh sát địa phương xử lý.”

Từ cái bát bằng xương ở trong rương phát ra một câu chất vấn: “Tại sao mi lại ngăn cản ta báo thù cho Rinpoche?!”

Thầy Lý không biết từ đâu lôi ra một cái quạt, tiêu sái mở ra phe phẩy: “Tôi được người ta ủy thác, đến ngăn cản Ngài. Người đó không muốn thấy Ngài phạm sai lầm.”

Giọng nói trong rương có chút vội vàng kích động: Là ai vậy?”

“Cậu hai, xin lấy thẻ bài trên cổ cậu xuống cho tôi mượn một lát.” Thầy Lý nói với chàng trai.

…………………………………..

Ghi chú:

Tạp điếm: là một loại thảm cỡ nhỏ ở Tây Tạng, là vật dụng thường dùng trên giường của dân tộc Tạng. Có vài gia đình không ngủ giường, thì ngủ trực tiếp trên tạp điếm.

…………………………

Suy nghĩ của tác giả:

Ngày hôm qua có đồng chí bảo là giữa hai vị Hộ pháp và Rinpoche là tình yêu tay ba, quả là sức tưởng tượng rất phong phú.

Thật ra đây chỉ đơn giản là một cuộc tranh giành quyền lực mà thôi. = =

Nói đến đây, hẳn mọi người đều biết thầy Lý là ai rồi chứ? Không biết thì xem công bố vào ngày mai nhé.

Lại là ham muốn của một vài tảo cao (bánh táo),ăn chay mới là hướng đi lành mạnh nha!

… Được rồi, tôi nổi hứng nổi hứng ngày Quốc tế phụ nữ muốn hầm nhừ một nồi thịt cho các vị nếm thử xem sao.

………………..

*Pháp khí

**Đại viên mãn: chắc cũng giống như tu hành chính quả.

***Hồng hóa: t nghĩ là “biến thành ánh hào quang” hay ” hóa thân thành cầu vồng” hay đại loại thế. Mấy khái niệm này t tìm không thấy:).
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.