Chưa chỉnh sửa lại kỹ lưỡng đâu nha mn. Cứ edit là buồn ngủ sớm thôi haha.
……………………………………
A Vượng nheo mắt đánh giá: “Cậu nói cậu là Rinpoche?”
Chàng trai gật đầu: “Đúng vậy. Cần chứng minh thế nào đây?”
A Vượng từ trong tủ lấy ra vài món vật dụng Pháp khí*: “Cậu đã nói mình là Rinpoche, vậy thì cậu nhất định sẽ nhận ra đồ đạc của mình đúng không? Nói xem trong những đồ vật này thì cái nào Rinpoche đã dùng qua?”
Chàng trai nhìn qua một lượt, nói: “Chả có cái nào cả.”
A Vượng không biểu hiện gì, nói tiếp: “Vậy kính nhờ cậu nói ra lời dặn dò lúc lâm chung của Rinpoche đi.”
Di ngôn lúc lâm chung của Rinpoche chỉ có hai vị Lạt ma Hộ Pháp biết, mà bây giờ Sở Bố đã chết. Cho dù thằng nhóc kia có nói đúng đi chăng nữa, thì những người kia đều đã chết cả rồi chẳng còn ai để đối chứng nữa, tất cả sẽ do A Vượng một tay quyết định.
Chàng trai nhìn thẳng vào mắt A Vượng: “Sở Bố, A Vượng, sau khi ta viên tịch, hãy đặt ta vào trong phòng kín. Đợi sau bảy ngày, ta tu thành đại viên mãn**, thân thể được Hồng hóa***, sau đó sẽ bay đến cõi thanh tịnh. Không cần phải đi tìm đầu thai thác sanh của ta làm gì, chức vị Rinpoche ta sẽ truyền lại cho Sở Bố. Đêm thứ bảy, ngoại trừ Sở Bố, ai cũng không được bước vào phòng của ta.”
Đồng tử A Vượng co rút, nhưng vẫn chưa biểu hiện gì, nghe xong một lúc sau mới giận tái mặt mắng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-so-chuyen-la/3112442/chuong-11-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.