“Thưa quý vị khán giả, đây là chương trình truyền hình GD “Xem ngay hôm nay”, tôi là phóng viên hiện trường Chu Đầu Bỉnh. Chúng tôi vừa nhận được tin báo của người dân, nói ở khu thương mại đã nhìn thấy một con hổ trắng bay trên trời. Theo nhân chứng, đó là một con hổ vằn trắng, dưới chân giẫm lên mây… Không cần phải hoài nghi, chính xác là quý vị đang xem “Xem ngay hôm nay” đấy, không phải “Khám phá khoa học” đâu…”
Diêu Nhiếp ngồi trên ghế sa lon ở nhà Trần Điển Hâm xem ti vi, để cho Nhai Xế đi cho cá ăn, anh đang cố ý bồi dưỡng cho Nhai Xế. Trước kia không so sánh nên không biết, rồng với chả rồng đúng là tức muốn chết mà! Rõ ràng là cùng một bố sinh ra, mà tại sao lão Tứ nhà người ta thì vào phòng bếp ra phòng khách? Còn nhà mình thì sao? Ngoài ăn ra thì chỉ biết giao phối giao phối, mấy cái khác thì miễn bàn! Cứ như vậy mãi, thì sớm hay muộn mình cũng u sầu mà chết mất!
Nhai Xế cầm thức ăn tiến về phía bể cá, bầy cá như gặp phải tai họa, sợ đến mức đồng loạt rụt hết về phía sau; Nhai Xế càng đến gần, chúng nó càng bối rối bơi tán loạn khắp nơi, thậm chí có con còn va vào bể cá; đến khi Nhai Xế đi đến trước bể cá, thì bầy cá đã phơi bụng bơi ngửa cả rồi…
Diêu Nhiếp ngồi còn chưa nóng mông, Nhai Xế đã quay lại: “Đi thôi.”
“Ủa? Cho ăn nhanh vậy?” Hiệu suất cao quá nhỉ?
Vẻ mặt Nhai Xế như chẳng quan tâm: “Chết hết rồi.”
“Cái gì?!” Cho cá ăn mà cũng khiến nó chết được, hắn đúng thật là thiên tài mà. Anh phải giải thích thế nào với giáo sư Trần bây giờ?
Diêu Nhiếp vội chạy vào xem bể cá thử, lại phát hiện ra đám cá không có chết, tuy rằng tất cả đều nép sát vào trong góc. Anh nghĩ chắc chắn là Nhai Xế lại muốn lười biếng rồi, lườm hắn một cái tóe lửa, rồi tự thân vận động đi cho cá ăn.
Thật ra cảm giác của động vật so với con người nhạy cảm hơn nhiều, sát khí mãnh liệt trên người Nhai Xế chẳng những có thể khiến tà vật kinh sợ, mà còn có thể khiến động vật nhượng bộ lui binh. Vừa nãy bầy cá chỉ là quá sợ hãi nên ngất đi mà thôi, vẫn chưa chết. Chờ Nhai Xế đi khỏi, chúng nó liền tỉnh lại.
“Thưa quý vị khán giả, theo như tin báo lại của người dân, con hổ bay lúc nãy đã bay vào khu chung cư…” Trong TV, phóng viên của “Xem ngay hôm nay”đang nước miếng bay tứ tung mà giải thích. Anh ta còn chưa nói xong, thì “xoảng” một tiếng, cửa sổ đã bị phá vỡ, thủy tinh vỡ nát rơi xuống đất.
Một bóng trắng lao vào trong phòng: “Mang ta đi tìm Lão Ngũ, Điểm Tâm mất tích rồi!” Bệ Ngạn sau khi đáp xuống, liền chạy hai ba bước đến cạnh Nhai Xế lo lắng nói.
“Bệ Ngạn?” Diêu Nhiếp giờ mới nhìn rõ, thì ra là lão Tứ nhà họ Ngao. Cả nhà này đều là kẻ phá hoại, cửa nẻo đàng hoàng không đi, lại muốn phá cửa sổ xông vào: “Giáo sư Trần mất tích à? Sao lại thế?”
“Tình hình rất nguy cấp, vừa đi vừa nói chuyện!” Bệ Ngạn vừa dứt lời, thì có tiếng gõ cửa truyền đến.
Diêu Nhiếp vội ra hiệu cho Bệ Ngạn biến về hình người, lúc này mới ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, người còn chưa thấy đâu, đã thấy ngay một cái ống kính camera đen xì xì.
“Diêu MC, đây là nhà anh sao?” Vẻ mặt của phóng viên hiện trườnh “Xem ngay hôm nay” vô cùng kinh ngạc.
“À… Đúng vậy.” Mối quan hệ bên trong rất phức tạp, nhất thời không thể nói rõ được, Diêu Nhiếp nhận luôn cho xong.
“Vừa rồi anh có nhìn thấy một con hổ trắng bay vào nhà không?” Phóng viên đi thẳng vào chủ đề.
Diêu Nhiếp quay đầu lại liếc mắt nhìn Bệ Ngạn một cái, xem ra con hổ bay lúc nãy khiến cho toàn thành phố xôn xao chính là anh ta rồi, một nhà long tử đều là kẻ gây họa! Diêu Nhiếp nảy ra một ý, nói: “À, cậu nói quả bóng bay kia á, vừa nãy tôi thấy nó bay qua cửa sổ nhà chúng tôi, bị thổi về phía tháp viễn thông rồi.”
Đúng lúc này các “chuyên gia” tại trường quay, anh một câu tôi một câu đưa ra kết luận: “Đây chắc chắn là do doanh nghiệp nào đó bày ra, dùng bóng bay hình con hổ để thu hút sự chú ý của dư luận, để quảng bá thương hiệu đây mà!”
MC gật đầu như rất đồng ý, rồi hỏi tiếp: “Vậy đây là quảng cáo của thương hiệu nào vậy?”
Các “chuyên gia” lại anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng rút ra kết luận, chắc là quảng cáo của đội Phi Hổ ở thành phố chúng ta đó.
“Cảm ơn Diêu MC nhé.” Phóng viên vung tay lên: “Chúng ta đuổi theo!” Kéo theo đội ngũ chụp ảnh đi mất.
Ban đêm, khi phóng viên chỉnh sửa lại đoạn video phỏng vấn mới nhớ ra: “Ơ, tôi nhớ rõ ràng lúc ấy cửa sổ nhà Diêu MC giống như bị đập vỡ mà, một quả bóng mà có thể đập vỡ cả thủy tinh sao?”
………………………………..
Diêu Nhiếp, Nhai Xế dẫn đường đi tìm “Linh khuyển” – Lão Ngũ, Diêu Nhiếp nhanh trí, đem theo rất nhiều đồ ăn vặt còn thừa trong nhà. Trên đường, Bệ Ngạn nhanh chóng trình bày tóm tắt những gì đã xảy ra.
Ngày hôm qua, Trần Lĩnh Nam nhận được món bảo bối mà ông vừa liếc mắt một cái đã rất ưng ý ở buổi đấu giá, đó là một món đồ được làm từ xương của dân tộc Tạng. Ông say mê đồ cổ đã lâu, kinh nghiệm tích lũy nhiều năm, nên bây giờ chỉ cần dựa vào trực giác, đã có thể phân biệt được đó có phải là báu vật hay không, trực giác của ông nói cho ông biết, cái bát bằng xương này tuyệt đối là một báu vật hiếm có.
Nhưng mà đứa con thứ hai thân là chuyên gia khảo cổ lại giám định đó là đồ dỏm giả cổ, đây không những giáng một đòn mạnh vào sự tự tin với ánh mắt của ông, mà còn khiến ông rất rất thất vọng.
Đúng lúc, sáng hôm đó thầy Lý lại đến. Tuy đứa con là chuyên gia về lĩnh vực này, nhưng nó lúc nãy chỉ dùng mắt nhìn qua, không có dùng dụng cụ để giám định, nói không chừng cũng có lúc bị nhầm lẫn. Ông không cam lòng, nên tìm thầy Lý đến nhìn giúp. Nghe nói vị Lý Huyền Cơ này, chẳng những tinh thông phong thuỷ, mà những môn siêu hình học khác cũng có hiểu biết nhất định. Với đồ cổ cũng có một phương pháp nhận định rất độc đáo, chỉ cần nhìn vào linh khí mà đồ vật phát ra, y đã có thể đoán ra niên đại gần đúng của nó.
Trần Lĩnh Nam không cam lòng để mấy ngàn vạn của mình cứ như vậy trôi theo dòng nước, khách còn chưa kịp uống trà, ông đã bắt y giám định giúp cái bát nhỏ bằng xương này.
“Thầy Lý, báu vật mà hôm qua tôi nói với ngài đã có rồi, ngài giúp tôi nhìn xem?”
Thầy Lý nhận lấy cái bát nhỏ quan sát một hồi: “Ông chủ Trần, cái bát nhỏ này đúng là một vật báu.”
Hai mắt Trần Lĩnh Nam nhất thời sáng lên.
Nhưng thầy Lý lại bồi thêm một câu: “Nhưng…, đây là do công nghệ hiện đại bắt chước làm ra.”
Tim Trần Lĩnh Nam vừa mới lên đến thiên đường, lại bị rơi xuống tận địa ngục, vẻ mặt đau khổ: “Nếu không phải đồ cổ, vậy sao ngài lại bảo là vật báu?”
Thầy Lý thản nhiên cười: “Ông chủ Trần đã coi trọng cái bát nhỏ bằng xương này, thì chắc là cũng có nghiên cứu về vật dụng bằng xương đúng không?”
Tuy Trần Lĩnh Nam đối với việc nghiên cứu đồ cổ rất tâm đắc, nhưng mà trước mặt cao nhân nên không dám quá mức phô bày: “Chỉ đọc sơ qua thôi.”
“Tôi thấy cái bát bằng xương này tuy là đồ giả cổ, nhưng đúng là đồ vật bằng xương của Tây Tạng thật. Đồ vật bằng xương của dân tộc Tạng khác với những nơi khác ở chỗ vật liệu dùng để làm ra chính là xương người, những đồ vật làm bằng xương người được chia làm hai loại: một loại là chủ nô thời cổ vì không muốn nô lệ của mình sau khi chết hóa thành lệ quỷ tìm đến, mà lấy xương cốt của họ để làm thành đồ vật; một loại khác là sau khi một vị đại sư đã đắc đạo viên tịch, dùng xương cốt của bọn họ để làm thành vật dụng. Việc chọn lựa vật liệu cho loại thứ hai vô cùng nghiêm khắc, vị nhà sư này bắt buộc phải có đức tin vô hạn đối với Phật Pháp, ngay từ khi nhà sư còn sống đã bắt đầu thờ phụng, cho đến khi nhà sư viên tịch, phải trải qua sự chọn lựa xem xét của bậc thầy Thiên táng, nếu sau đầu nhà sư có một lỗ hổng, điều này chứng minh rằng hồn của nhà sư đã về trời, đối với ** đã không còn lưu luyến; hơn nữa, nếu trên đầu có hoa văn nổi lên thì đó chắc chắn là vật liệu tốt nhất để chế tạo thành Thánh vật (đồ vật dùng để thờ cúng).”
**cái hoa thị này là của tác giả nhé.
Trần Lĩnh Nam gật đầu: “Cái này tôi cũng có biết.”
Thầy Lý lại chỉ vào chữ viết trên bát, nói: “Hoa văn trên đầu cũng chia thành nhiều cấp bậc, chữ viết, hình dáng Đức Phật, là những công cụ quý hiếm nhất, đắt giá nhất; còn loại không có hoa văn; nhưng có kích thước đầu to lớn thì giá cả cũng không thấp… Tôi thấy vật liệu làm ra cái bát này chắc chắn là xương sọ người, hoa văn ở đáy bát rất có thể là tự nhiên mà có (không cần phải điêu khắc). Nếu tôi không lầm, thì cái bát bằng xương này chắc chắn phải được làm từ linh cốt của Đức Lạt ma, trên cái bát tràn đầy linh khí. Đúng là vật báu hiếm có.”
Trần Lĩnh Nam nghe thế vui sướng vô cùng: “Có thật không?” May quá, mấy ngàn vạn không bị nước cuốn trôi rồi.
Đợi thầy Lý đi khỏi, Trần Lĩnh Nam vội gọi con trai xuống giám định lại lần nữa. Đáng tiếc Trần Điển Hâm mặc dù là nhà khảo cổ, nhưng dù sao cũng là người trần mắt thịt, căn bản cũng chả nhìn thấy được cái bát này có linh khí hay không có linh khí gì cả.
Nhưng Bệ Ngạn đứng bên cạnh lại xen mồm nói một câu: “Thứ này là điềm gở.” Quả thật, cái bát bằng xương này được bao phủ bởi linh khí, nhưng ẩn chứa trong đó còn mang theo một chút màu đỏ của máu tươi, thật sự là điềm gở.
Trần Lĩnh Nam nghe hắn nói như thế, rất không vui, nhưng Bệ Ngạn dù sao cũng là bạn của con mình, ông cũng không thể thẳng thừng thể hiện thái độ với người ta được, mà chỉ lấy lại cái bát bảo bối, mang vào phòng tự thưởng thức.
“Đinh đinh đinh…” Đồng hồ ở phòng khách vang lên ba tiếng chuông.
Bởi vì người yêu nói đêm qua có bóng đen đứng bên cạnh, quá lo lắng cho sự an toàn của y, nên Bệ Ngạn quyết định đêm nay sẽ lẻn vào phòng để bảo vệ y. Nhưng hắn vừa mới ra khỏi cửa, liền cảm nhận được có một luồng tà khí vô cùng mạnh mẽ.
Nếu trong nhà vẫn luôn có một luồng tà khí mạnh mẽ đến như vậy, thì không có chuyện hắn lại không cảm giác được. Nói vậy là từ bên ngoài xâm nhập vào sao?
Hắn đuổi theo luồng tà khí kia, phát hiện nơi phát ra lại là nơi hôm qua hắn đã xông vào như chốn không người, chính là tầng hầm mà hắn đã trộm đi cái thẻ bằng xương.
Chẳng lẽ chưa thanh tẩy sạch sẽ mấy thứ kia sao? Không, không phải đâu. Mấy thứ đồ cổ lâu ngày thành tinh, đều là mang theo uế khí âm tà ở mấy ngôi mộ, khó tránh khỏi hội tụ thành chút tà vật. Nhưng đều là mấy thứ linh tinh nhỏ nhặt, căn bản không thể nào sinh ra tà khí dữ dội đến mức này. Cho dù là mình, cũng không chắc có thể đấu nổi với lực lượng này hay không.
Bệ Ngạn trở lại chân thân, để tiện hành động. Hắn đi xuống từng bước, không lâu sau liền đi đến lối vào tầng hầm được bảo vệ rất nghiêm ngặt. Ngay góc khuất, đột nhiên vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi, hắn nhanh chóng ẩn mình vào bóng đêm.
Sau đó lại truyền đến tiếng gõ cửa.
Bệ Ngạn thăm dò nhìn sang, thấy có một người đàn ông đứng ngoài cửa phòng. Căn phòng này rất gần với căn phòng mà Trần Lĩnh Nam cất giấu bảo bối, không biết thứ gì được giấu bên trong nhỉ.
“Lách cách ~” Tiếng cửa gỗ mở ra, ánh đèn trong phòng đúng lúc soi thẳng vào gương mặt của người đàn ông. Bệ Ngạn lúc này mới nhìn rõ, thì ra là ông quản gia.
“Cô chủ.” Quản gia tôn kính chào người ở trong căn phòng.
Cô chủ sao? Bệ Ngạn nhớ lại, Trần Điển Hâm từng nói qua với hắn, là y có một anh trai một em trai và một em gái. Nhưng mà đứa con cả nhà họ Trần lại đột ngột qua đời vào năm ngoái; con thứ ba đã xuất ngoại gây dựng sự nghiệp; còn con gái út chỉ mới 12 tuổi, vẫn luôn ru rú trong nhà, cũng không hề đi học. Trong ký ức của Trần Điển Hâm, ngay cả người anh trai là y cũng chỉ mới gặp cô bé được ba lần mà thôi.
Nói vậy thì ở trong phòng này chính là cô con gái út sao?
Cửa phòng vừa đóng lại. Luồng tà khí mạnh mẽ kia cũng đột nhiên biến mất…
Bệ Ngạn nghi hoặc, chẳng lẽ luồng tà khí kia có liên quan đến cô út nhà này sao? Nếu không thì thừa dịp ở lại đây vài ngày, tranh thủ điều tra rõ ràng luôn đi. Rốt cuộc vẫn là quan tâm Trần Điển Hâm hơn, hắn không muốn ở lại đây lãng phí thời gian thêm nữa. Liền lập tức rời đi, quay lại phòng của người yêu.
Nhưng vừa đẩy cửa phòng ra, đã phát hiện trên giường không có một bóng người, từ cánh cửa sổ đang rộng mở kia, từng cơn gió đêm ùa vào rét lạnh…
…………………………………………
Suy nghĩ của tác giả:
Cảm ơn ý tưởng sân khấu của đồng chí jzhs1986, đêm nay tôi sẽ viết nhiều thêm một chút đi.
Trần Điển Hâm: T_T vì sao tôi lại mất tích chứ?!
Diêu Nhiếp vui sướng khi người gặp họa: anh không biết là tác giả rất cẩu huyết sao? Cô ấy thích nhất là màn tiểu thụ bị bắt, để tiểu công anh hùng cứu mỹ nhân đó. Cuối cùng cũng đến lượt anh!
Tác giả chun mũi: Không phải đâu, tiểu thụ Điểm Tâm có phải bị bắt bị trói gì đâu, tính chất khác hẳn anh đấy nhé.
Lấy cảm hứng từ những bài viết gần đây về nền văn hóa Tây Tạng. Việc miêu tả về vật dụng bằng xương người là thật đó, bắt đầu từ Triều Minh, các triều đại **, Ban Thiền đã trở thành cống phẩm tiến cống cho Hoàng đế Trung Nguyên.
Còn về phần Thiên táng, đồng chí nao không biết thì có thể hỏi Baidu một chút, chẳng qua tôi thân tình nhắc nhở: lúc ăn cơm nhớ đừng xem.
………………….
Thiên Táng ~> đây.. có ảnh minh họa đó nha, ai muốn xem chi tiết tìm trên google. Ảnh nhiều lắm lắm. -.-. Đúng là ăn cơm không nên xem.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]