“Còn qua được bao phen mưa gió, 
Thoăn thoắt xuân chừng cuốn vó. 
Tiếc xuân những sợ sớm mùa hoa, 
Huống nữa đã rụng bao cánh đỏ.” 
Âu Dương Tiểu Chi bước vài bước trên sân vận động, quay đầu lại nói với cô học sinh nữ. Không đầy hai tháng nữa là đến kỳ thi đại học, nữ sinh lớp 12 trước mắt cô gợi cô nhớ lại chính mình năm 18 tuổi, dù rằng chẳng ai có thể đoán được tuổi của cô. 
“Thưa cô, tại sao cô lại thích bài từ này của Tân Khí Tật ạ?” 
“Cuối xuân đầu hạ, là mùa đẹp nhất để chết mà.” 
Trên cổ cô quàng chiếc khăn lụa màu tím, gió thổi đến làm tung bay mái tóc dài, vài sợi tóc xòa lên gương mặt, lộ ra ánh mắt mơ màng. 
Khai xuân chưa lâu, Âu Dương Tiểu Chi đã hoàn thành nhiệm vụ trợ giảng một năm, cô từ biệt những đứa trẻ người Miêu ở vùng biên cương và cả thị trấn nhỏ phía nam quay về thành phố lớn. Cô được phân về một ngôi trường trong thành phố, đảm nhiệm vị trí giáo viên ngữ văn cấp 3, tạm thời ôn luyện cho lớp thi đại học khối xã hội. 
“Trò Thân Mẫn, sao em cứ theo tôi mãi vậy?” 
“Cô ơi, cô là một người đặc biệt lắm ạ.” 
Cô nữ sinh nhỏ này cực kỳ có hứng thú với Tiểu Chi, có lẽ vì đang ở độ tuổi hoa niên mơ mộng, cô bé tôn thờ Âu Dương Tiểu Chi như nữ thần. 
“Ha, ai cũng nói vậy, cả nam lẫn nữ.” 
Thân Mẫn to gan đặt một câu hỏi: “Thưa cô, tại sao mãi mà cô vẫn chưa kết hôn?” 
“Nhiều năm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-sinh-tu/756453/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.