Ngày 6 tháng 6 năm 2014. 
Buổi sáng ngày này mười chín năm trước, người ta phát hiện ra Liễu Mạn chết trên đỉnh nóc thư viện trường cấp 3 Nam Minh. 
Tối thứ sáu, chưa đến 9 giờ, đường phố mát mẻ lạ thường, Diệp Tiêu mặc một bộ quần áo thoải mái gọn gàng, ngồi một mình trong quán ăn bên vệ đường, ăn mì xào với rong biển. 
Anh liếc nhìn thấy đằng xa Tư Vọng đang sang đường, cậu thiếu niên này càng ngày càng cường tráng vạm vỡ, khác hẳn thằng bé gầy gò ốm yếu trong lần đầu gặp anh. Dù đã rời khỏi khu ổ chuột của dân nghèo, cậu ta vẫn thường xuyên đánh nhau, ở trường Nam Minh bây giờ đã không còn đối thủ, còn láng giềng trong khu phố cậu ta đang sống bây giờ cứ nhìn thấy cậu ta là tránh xa ba mét. Cũng chỉ có cậu ta dám nửa đêm ra ngoài tản bộ, mua bánh rán Tân Cương với giá tiền mua kem. Cứ gặp phải lưu manh bắt nạt người khác hay móc túi trên xe bus là Tư Vọng lại xông vào đánh đấm một trận tơi bời. Nhưng dù cậu có anh hùng dũng cảm đến đâu cũng không thể trở thành anh hùng hảo hán mà bị xếp vào danh sách thiếu niên cá biệt hư hỏng. Cả ngày Hà Thanh Ảnh thở vắn than dài, cũng chỉ có cô dám bạt tai Tư Vọng. 
Cậu ta chưa từng nghe câu “đi đêm lắm có ngày gặp ma” hay sao? 
Nếu không phải nhờ Diệp Tiêu mấy lần ra mặt, thì thằng nhóc này đã bị bắt vào đồn, bị trường đuổi học từ lâu rồi. Lần nào Diệp Tiêu cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-sinh-tu/756454/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.