Tuyên Vân Lam chú ý tới động tác này, vội vàng nắm lấy tay cô ta, nghẹn ngào nức nở: “Con vừa tỉnh lại, đừng nhúc nhích, con đợi một lát để dì đi gọi Tiểu Vũ!”
Tuyên Vân Lam vừa nói xong, Lâm Vũ đã đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy vẻ mặt u ám của Lâm Vũ, Diêm Thiền chợt cảm thấy áy náy. Lâm Vũ bước tới, nhìn chằm chằm vào cô ta: “Thế nào rồi?”
“Vẫn ổn!”
Diêm Thiền chịu đựng đau đớn, giả vờ bối Em... bị làm sao vậy?” “Gô nói xem?” Lâm Vũ tức giận trừng mắt nhìn cô ta: “Đừng có giả vờ bối rối ở đây nữa!”
“Tiểu VũI”
Nghe thấy giọng điệu của hắn không đúng, Tuyên Vân Lam lập tức ngăn lại nghiêm mặt mắng: “Con đang làm cái gì vậy? Diêm Thiền vừa mới tỉnh lại, có gì từ từ nói.
Nếu làm con bé sợ, mẹ không tha cho con đâu Trên đời này, quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Lâm Vũ ngay lập tức bị Tuyên Vân Lam giáo huấn nên chỉ có thể trừng mắt nhìn Diêm Thiền.
“Mẹ, anh ấy trừng mắt với con!”
Có Tuyên Vân Lam bảo vệ, Diêm Thiền đương nhiên không sợ Lâm Vũ, lập tức. giả bộ đáng thương.
Tuyên Vân Lam trợn to hai mắt, đen mặt nhìn Lâm Vũ, hung hăng hét lên: “Nếu còn tiếp tục trừng mắt với con bé, có tin mẹ đánh con hay không?”
Lâm Vũ khóe miệng co rút, lại trừng mắt nhìn Diêm Thiền một cái rồi mới bình thường trở lại.
Nhìn thấy Lâm Vũ bị Tuyên Vân Lam mắng, Diêm Thiền âm thầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3513507/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.