Chương trước
Chương sau
Tiền Vạn Kiml Tên khốn Tiền Vạn Kim này khá xảo quyệt. Khi ở sơn trang Quy Hư, anh ta đã không đưa hết linh dược ra.

Có lẽ Diêm Thiền đã uống linh dược mà anh ta giấu diếm, như vậy mới khiến bản thân bị tẩu hỏa nhập ma!

Nghĩ đến đây, Lâm Vũ lập tức gọi điện thoại cho Tiền Vạn Kim, sắc mặt âm trầm hỏi: “Tôi hỏi anh, có phải trong hai ngày này anh đã đưa linh dược cho Diêm Thiền phải không?”

“Không có, tuyệt đối không có!” Tiền Vạn Kim không chút do dự trả lời.

“Không có?”

Lâm Vũ chợt cao giọng, nghiêm nghị nói: “Diêm Thiền bây giờ đã tẩu hỏa nhập ma, tĩnh mạch gần như bị đứt đoạn! Tốt nhất anh nên thành thật một chút, nếu không anh sẽ biết tay!”

Lâm Vũ cũng không chắc chắn lắm.

Nhưng bây giờ cứ lừa anh ta trước.

Hắn vừa dứt lời, đầu dây bên kia liền rơi vào trâm mặc.

Thấy vậy, Lâm Vũ liền biết mình đã đoán đúng rồi!

“Nói! Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ral”

Lâm Vũ quát lên giận dữ.

Biết hắn thật sự tức giận, Tiền Vạn Kim không dám giấu nữa.

Hóa ra anh ta có tật xấu vứt đồ bừa bãi.

Trong tay anh ta có rất nhiều linh dược, đến nỗi đôi khi mang chúng đi khắp nơi, mà ngay cả bản thân mình cũng không biết chúng ở đâu.

Trước khi chuyển nhượng sơn trang Quy Hư, anh ta đã dọn dẹp rất cẩn thận. Anh ta đã tìm thấy hơn mười cây linh dược. Thế nhưng hầu hết đều đã mục nát, chỉ có bốn cây còn nguyên vẹn.

Sau khi chuyển nhượng xong, anh ta đến Giang Bắc để báo cáo với Diêm Thiền.

Tiện thể giao bốn cây linh dược cho cô ta. Kết quả là Diêm Thiền đã ăn những linh dược đó trước mặt anh ta. Sau đó còn uy hiếp anh ta không được nói cho hắn biết.

Nếu không phải hắn gọi điện đến, Tiền Vạn Kim chắc chắn sẽ giữ kín chuyện này.

“Tôi sẽ xử lý anh sau!”

Lâm Vũ tức giận chửi một tiếng rồi cúp điện thoại với khuôn mặt tối tăm. Đã cẩn thận như vậy, cuối cùng vẫn không phòng tránh được.

Lúc này, hắn hận không thể đánh Diêm Thiền một trận.

Nhưng cuối cùng hắn chỉ có thể bình tĩnh trở lại.

Bởi vì nếu hắn thực sự đánh Diêm Thiền, mẹ hắn sẽ là người đầu tiên đứng ra bảo vệ cô ta.

Hơn nữa, hắn cũng hiểu rằng sở dĩ Diêm Thiền làm như vậy là vì muốn sớm tiến vào Luyện Thần Cảnh và giúp Lâm Thiển có được thuốc cứu mạng.

Tuy rằng hậu quả rất tồi tệ nhưng mục đích lại tốt nên hắn cũng không thể đánh cô ta.

Cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, Lâm Vũ nghĩ lại vẫn có chút sợ hãi. May mắn chỉ là tẩu hoa nhập ma, hắn vẫn có thể kiểm soát được.

Nếu như cơ thể cô ta lại xảy ra vấn đề gì khác nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn, vậy thì sẽ thực sự phiền phức rồi.

Ngồi giữa viện, Lâm Vũ thở dài một hơi rồi mới đứng dậy đi vào phòng. Trời gần sáng, Diêm Thiền mơ hồ tỉnh dậy.

Trước khi mở mắt ra, cơ thể truyền đến cơn đau nhức khiến cô ta không khỏi cau mày.

Tuyên Vân Lam gần như luôn nhìn chằm chằm vào cô ta. Thấy Diêm Thiền có dấu hiệu tỉnh lại, bà ấy vội nhẹ nhàng gọi. “Diêm Thiền, Diêm Thiền...”

Dưới tiếng gọi của Tuyên Vân Lam, Diêm Thiền cuối cùng cũng chậm rãi mở. mắt.

Vừa mở mắt đã nhìn thấy ngay Tuyên Vân Lam. Đôi mắt đỏ hoe và tràn đầy nước mắt.

Trong lòng Diêm Thiền rất cảm động, cố chịu đựng sự đau đớn trong cơ thể, nở một nụ cười yếu ớt nói: “Mẹ, đừng khóc nữa, con... không sao...”

Vừa nói, Diêm Thiền vừa đưa tay lau nước mắt cho bà ấy. Nhưng toàn bộ sức lực trong cơ thể dường như bị rút cạn. Cô ta thậm chí còn không thể cử động đơn giản được như là giơ tay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.