Ra khỏi sân bay Giang Bắc.
Lâm Vũ không hề dừng lại, kéo Thẩm Khanh Nguyệt đến đón mình ra ngoài.
Nhậm Đồng Hoa muốn đuổi theo Thẩm Khanh Nguyệt để chào hỏi nhưng lại bị Nam Cung Bác ngăn lại.
"Đừng đi! Nguy hiểm!"
"Nguy hiểm?" Nhậm Đồng Hoa và mọi người nhìn ông ta với ánh mắt khó hiểu.
Chỉ vì muốn chào hỏi cháu dâu mà cháu ngoại lại muốn gϊếŧ bà ta sao?
Đối diện với ánh mắt nghỉ ngờ của mọi người, Nam Cung Bác không khỏi lắc đầu cười khổ: “Cô ấy được cao thủ bảo vệ, nếu bà bước tới, rất có thể đối phương sẽ cho rằng bà đang gây bất lợi cho cô ấy, bọn họ có thể sẽ ra tay, có hiểu không?"
Dù Nam Cung Bác bị mất một cánh tay nhưng thị lực vẫn còn đó.
Ám Cửu trốn trong đám đông đã bị ông ta phát hiện.
"Cao thủ? Lợi hại đến mức nào?” Nhậm Đồng Hoa kinh ngạc nói.
"Không biết, nhưng có lẽ không yếu hơn tôi là bao, thậm chí còn mạnh hơn một kẻ tàn phế như tôi." Nam Cung Bác khế lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ cay đắng.
Cái gì?
Mọi người đều sửng sốt.
Ngay cả người bảo vệ Thẩm Khanh Nguyệt cũng lợi hại như vậy sao? Nhậm Đồng Hoa run giọng hỏi: “Vũ Nhi sắp xếp sao?”
“Ngoài nó ra còn có thể là ai?”
Nam Cung Bác cười khổ nói: “Năng lực của cháu ngoại chúng ta nằm ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người! Đáng tiếc, haizzz...
Nói rồi Nam Cung Bác lại thở dài nặng nề, trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3462712/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.