Vẻ mặt Lâm Vũ lãnh đạm, trong lời nói không mang chút tình người nào. Sau khi nghe Lâm Vũ nói vậy, mọi người đột nhiên tỏ ra bối rối.
“Vậy... chúng ta sẽ đi thắp hương cho ông nội và cha cháu!”
Nhậm Đồng Hoa bất lực, lặng lẽ thở dài, trên mặt tràn đầy thất vọng. Mấy chục năm rồi.
Bà ta rất muốn được gặp con gái mình, sẵn sàng dành phần đời còn lại để bù đắp tội lỗi đối với con gái.
"Tùy các người! Có điều nếu làm ảnh hưởng đến việc điểm danh ở các bộ phận, hậu quả tự chịu."
Lâm Vũ không nói thêm nữa, ấn người đàn ông lực lưỡng còn đang ngơ ngác xuống, đá vào chỗ ngồi của anh ta: "Chê ngồi không thoải mái thì cứ ngồi xổm đi!"
Nói xong, Lâm Vũ mới ngồi xuống, lại nhắm mắt lại.
Vốn dĩ muốn Nam Cung Bác quỳ trước mộ ông nội và cha mình để sám hối. Nếu họ đều đến Giang Bắc thì để họ thắp hương vậy!
Lúc này, Nam Cung Linh lại bước tới, cúi đầu nói: "Gia chủ, chúng tôi đã đặt chỗ ở khoang hạng nhất rồi, mời gia chủ chuyển đến khoang hạng nhất."
“Tôi không yếu ớt như vậy.” Lâm Vũ từ chối không chút do dự, thậm chí không thèm mở mắt.
Chẳng trách không có chỗ ngồi ở khoang hạng nhất nữa, hoá ra đều bị người của Nam Cung thế gia đặt trước rồi!
“Ngay cả gia chủ cũng không ngồi khoang hạng nhất cho nên chúng tôi đương nhiên không dám.” Nam Cung Linh ngước mắt nhìn về phía Lâm Vũ: “Chúng tôi sẽ đổi chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3462711/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.