"Lão gia!" Mọi người hét lên.
Nhậm Đồng Hoa thậm chí còn tiến lên một bước để dìu Nam Cung Bác. Thấy cánh tay ông ta bị gãy, bà ta rơi nước mắt.
Trong mắt Lâm Vũ lên hàn quang, lạnh lùng nhìn Nam Cung Ngọc Thụ: "Đã hết mười chiêu, chuẩn bị chịu chết đi!"
Nam Cung Ngọc Thụ hoảng sợ hét lớn: "Rõ ràng mới chín chiêu thôi!"
Lâm Vũ cười lạnh nói: "Một chiêu dùng cho lão già Nam Cung Bác, không tính sao?"
Nam Cung Ngọc Thụ có chút nghẹn lại, nó là nó: "Nó là nó, tôi là tôi!" Ông ta chưa từng nghĩ rằng mình sẽ vì một chiêu mà tranh cãi.
Ông ta chỉ cầu nguyện một chiêu cuối cùng.
Chiêu này không thành công ắt thành nhân!
Ông ta không thể không tranh giành! Cho dù phải mất hết thể diện!
"Quả nhiên là cha con, đều vô liêm sỉ như nhau!"
Lâm Vũ cười lạnh, khinh thường nói: "Đã như vậy thì nhường ông thêm một chiêu thì cũng đâu có sao chứ? Xuất chiêu đi!"
Nam Cung Ngọc Thụ đỏ mặt, gật đầu.
Ông ta hít sâu một hơi, tập trung toàn bộ chân khí trong cơ thể, trên cánh tay nổi lên gân xanh, trong mơ hồ dường như có thể nhìn thấy được luồng chân khí đó chuyển động.
“Bùm!"
Nam Cung Ngọc Thụ tiến lên một bước, những viên gạch xanh dưới chân vỡ †an, cơ thể ông ta như một viên đại bác lao về phía Lâm Vũ với luồng chân khí cực kỳ bá đạo.
Đây rõ ràng là chiêu cùng nhau chết!
Lâm Vũ nhìn ra được ý đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3462502/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.