"Tôi đã nói rồi, cậu không thể gϊếŧ ông ta!"
Lão Hầu không chịu dừng lại, hét lớn: "Ông ta là ông ngoại của cậu!" Ông ngoại?
Mặt Lâm Vũ biến sắc, mọi người cũng đều chấn động.
Ninh Loạn ngơ ngác há hốc miệng, trong lòng điên cuồng mắng chửi.
Đây là loại cốt truyện cẩu huyết gì vậy? Rõ ràng là đến đây để báo thù, tại sao lại trở thành nhận người thân?
Mọi người ngơ ngác nhìn lão Hầu, như muốn ông ta cho bọn họ một lời giải thích.
Lâm Vũ tóm lấy lão Hầu, sát khí đằng đằng hét lớn: "Ông nói cái gì?"
"Ông ta là ông ngoại của cậu!"
Lão Hầu nhắc lại một lần nữa rồi nói thêm: "Mẹ cậu Nam Cung Nguyệt là con gái của ông ta! Trong cơ thể cậu cũng có dòng máu của Nam Cung thế gia đang chảy!"
"Chết tiệt!"
Lâm Vũ tức giận nói: "Mẹ tôi tên Tuyên Vân Laml"
“Đúng vậy, nó tên là Tuyên Vân Lam!” Lão Hầu gật đầu: “Đó là bởi vì mẹ nuôi của nó là vợ của tôi, tên là Tuyên Vũ!”
Nhắc đến mẹ nuôi của mẹ mình, trong mắt Lâm Vũ bỗng hiện lên vẻ lạnh lùng, hắn buông lão Hầu ra nhưng lại kề chiến đao Vô Phong vào cổ ông ta: "Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Vẻ mặt lão Hầu cay đắng, chậm rãi nói: “Năm đó mẹ cậu mới được ba ngày tuổi đã bị tôi lén bế đi, giao cho vợ tôi nuôi dưỡng, còn nói với bà ấy phải gả mẹ cậu cho ba cậu là Lâm Văn Thao."
“Cái gì?"
Nam Cung Bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3462503/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.