Khó trách có thể điều động nhiều người như vậy tìm kiếm Thiết Đầu, thì ra đại lão chân chính luôn ngồi trên xe họ!
"Mục Bắc Vương... Tự mình đến tiễn Thiết Đầu?" Lão Bàng ngơ ngác hỏi Hà 'Thự Quang, cảm giác như đang nằm mơ.
Hà Thự Quang gật gật đầu, vừa gạt lệ vừa kích động nói: "Được Mục Bắc Vương đến tiễn, cả đời này của Thiết Đầu đáng giá!"
Nói xong, Hà Thự Quang lại giục lão Bàng đuổi theo. Lão Bàng liên tục gật đầu rồi đuổi theo bước chân Hà Thự Quang, sau đó lại
nhỏ giọng nói: "Hà đội, trước đó lúc gặp mặt, hình như ngài... Từng mắng Mục Bắc Vương..."
"Tôi..." Hà Thự Quang biến sắc, suýt té ngã xuống đất.
Qua rất lâu Hà Thự Quang mới chật vật bình tĩnh lại, trừng lão Bàng một cái rồi run run rẩy rẩy đi tới mộ quân khuyển.
Trong nghĩa địa, Thiết Đầu đã an bình nhắm mắt lại.
Móng của nó be bét máu thịt.
Lâm Vũ ngồi xổm trước mặt Thiết Đầu rồi nhẹ nhàng vuốt ve thân thể nó.
Trong nháy mắt nhìn thấy Thiết Đầu, lão Bàng và Hà Thự Quang tạm thời quên đi kính sợ đối với Lâm Vũ mà vội vàng chạy đến bên người Thiết Đầu, nước mắt tràn mi.
Hai người khóc, nhưng trong lòng lại rất vui mừng.
Mục Bắc Vương đích thân đến đây tiễn nó đoạn đường cuối cùng, đây là vinh dự sau cùng của Thiết Đầu, cũng là vinh dự lớn nhất cả đời nó!
Đây là khẳng định lớn nhất với Thiết Đầu!
Thiết Đầu, đáng giá!
Tham gia xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3458279/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.