Sáng hôm sau, thế gia Nam Cung triệt để rối loạn. Ngay đêm qua, một ngón tay thon dài đã được đưa vào thế gia Nam Cung.
Cái này còn chưa tính, dưới sự phòng vệ nghiêm ngặt của thế gia Nam Cung mà lại có hai tiểu bối mất tích.
Không có người nào phát giác, mất tích ngay dưới mí mắt thế gia Nam Cung!
Đường đường là thế gia Nam Cung mà lại mặc cho người ta ra vào như cái chợt
SỈ nhục!
Sỉ nhục quá lớn!
Hiện tại người của thế gia Nam Cung đang hết sức bàng hoàng. Không ai biết người mất tích kế tiếp sẽ là ai.
'Thậm chí Nam Cung Bác còn không còn hơi sức tức giận, nhưng lại âm trầm ngồi ở đó với ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ.
Vợ chồng Nam Cung Thuật lo lắng muốn chết, mắt Phương Yên đã khóc sưng húp lên.
Họ rất muốn Nam Cung Bác nghĩ cách cứu hai đứa con của mình, nhưng nhìn thấy cha cũng hết đường xoay xở nên họ đành nuốt ngược lời nói vào trong.
"Từ hôm nay trở đi, cấm túc tất cả mọi người! Không được tôi cho phép thì không ai được ra ngoài!"
Thật lâu sau Nam Cung Bác mặt đầy sương lạnh đứng lên rồi lạnh giọng ra lệnh: "Tập trung người từ các nơi về, tăng lớn lực lượng phòng vệ! Tôi muốn không con rưồi nào bay vào được!"
Vừa dứt lời, Nam Cung Bác đã xoay người chậm rãi đi vào sân của mình.
Nhìn bóng lưng của Nam Cung Bác, trong lòng mọi người không khỏi run lên.
Họ đột nhiên cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3458280/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.