Sau một tiếng, Lâm Vũ đã nhận được tin tức.
Lâm Vũ cúp điện thoại rồi than nhẹ một tiếng, lo lắng nói: "Đi mộ quân khuyển Nam Giao."
"Mộ quân khuyển?" Lão Bàng kinh hô một tiếng, nước mắt lập tức chảy xuống, dùng sức đánh vào đầu mình, khóc rống nói: "Sao tôi lại không sớm nghĩ tới chứ! Sao tôi lại đần như vậy..."
Mộ quân khuyển là nơi cuối cùng của tất cả quân khuyển đã chết.
Chắc Thiết Đầu biết thời gian của mình không còn nhiều nên mới liều lĩnh chạy tới mộ quân khuyển, nó muốn ở bên những chiến hữu của mình!
Nếu như sớm chạy tới thì có lẽ ông ấy còn có thể gặp Thiết Đầu lần cuối. Hiện tại đi qua sợ là đã muộn rồi! Biết được tin tức của Thiết Đầu, trên mặt Hà Thự Quang cũng lộ vẻ bi thương.
Khi nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của lão Bàng thì Hà Thự Quang càng phiền muộn.
"Lão Bàng!"
Hai mắt Hà Thự Quang đỏ rực lên rồi hét lớn: "Đừng quên ông là lão binhI"
Tiếng khóc của Lão Bàng im bặt đi, nước mắt lại không ngừng rơi xuống. Thật lâu sau lão Bàng vừa đau khổ ôm đầu, hai vai không ngừng run run.
Hà Thự Quang liếc nhìn lão Bàng từ kính chiếu hậu rồi đưa tay lau nước mắt, rưng rưng nói với Lâm Vũ: "Cảm ơn cậu!"
"Không có gì." Lâm Vũ đáp lại một câu rồi đưa tay khoác lên vai lão Bàng.
Hà Thự Quang ngẫm nghĩ lại hỏi thăm dò: "Người bạn này của cậu thật tài giỏi.”
"Tạm được." Lâm Vũ vừa an ủi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3458278/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.