Lâm Vũ khẽ đạp Ninh Loạn một cái, rồi xoay người rời đi. Ninh Loạn phản đối, lảm nhảm chạy theo.
“Cha, cha...thật sự vẫn còn sống?”
Phượng Mị Nương vui mừng vô cùng, mãi đến giờ cô ta vẫn nghĩ bản thân đang nằm mơ.
“Ừ!” Sở Nam Phong gật đầu thật mạnh, kích động đến run rẩy: “Năm đó, cha cũng tưởng mình chết chắc rồi, là người của Bắc Cảnh Lang Quân đã cứu cha,
nghe nói, tốn những bảy ngày trời để cứu mới lôi được cha từ quỷ môn quan về...
Nửa tiếng đồng hồ sau, Bạch Hổ Vệ tới báo, người của Khương gia tới xin gặp.
“Người tới là ai?” Lâm Vũ hỏi.
“Khương Nghỉ Niên và con trai cả Khương Hải Triều.” Bạch Hổ Vệ khom lưng đáp.
“Vậy anh đi gặp bọn họ đi!” Lâm Vũ phân phó Ninh Loạn. Nếu Khương Sư Đạo không đến thì bản thân tạm thời không cần lộ diện. Ninh Loạn gật đầu, đứng dậy đi ra, trên mặt mang theo nụ cười xấu xa.
Ra đến bên ngoài, cha con Khương Nghỉ Niên còn đang đứng chờ ở cổng.
“Dẫn họ vào đây.” Ninh Loạn đi đến vườn trước ngồi, sắc mặt khôi phục sự sắc bén vốn có.
Thấy Ninh Loạn có việc, Sở Nam Phong liền vội hỏi: “Ninh quân chủ, có cần chúng tôi tránh mặt không?”
Trên mặt hai cha con Sở Nam Phong và Phượng Mị Nương còn ướt nước mắt, đôi mắt ửng đỏ.
“Không cần.”
Ninh Loạn phất nhẹ tay: “Hai người cứ ngồi cạnh tôi là được.”
“Được!”
Sở Nam Phong đồng ý, kéo con gái ngồi xuống bên cạnh Ninh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3450957/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.