"Anh.." Mặt Khương Hải Triều biến sắc, trừng mắt nhìn Ninh Loạn, đang định nói thì bị Khương Nghỉ Niên ngăn lại.
Nụ cười trên mặt Khương Nghỉ Niên đột nhiên biến mất: "Ninh quân chủ, chỉ cần anh tha mạng cho Khương Dục, bất cứ điều kiện gì chúng ta cũng có thể thương lượng."
“Không có gì để thương lượng cả.”
Ninh Loạn hừ một tiếng: “Khương Dục, nhất định phải chết!”
“Thật sự không còn gì để thương lượng sao?” Đôi mắt Khương Nghỉ Niên đột nhiên lóe lên, khó có thể kìm nén được cơn tức giận.
Ông ta không ngờ Ninh Loạn lại mạnh mẽ như vậy.
Ông ta đã vô cùng nhượng bộ rồi nhưng Ninh Loạn lại không cho cơ hội thương lượng, nhất định muốn gϊếŧ Khương Dục.
Có cái gọi là dùng lời lẽ thuyết phục trước dùng binh sau. Nếu thuyết phục thất bại, vậy thì chỉ có dùng binh đao thôi!
Mặc dù ông ta cũng không muốn cùng Ninh Loạn đi đến bước đường này. "Không!" Ninh Loạn trả lời không chút do dự. "Ninh quân chủ, hôm nay tôi nhất định phải đưa Khương Dục đi!"
Cuối cùng cơn tức giận của Khương Nghi Niên bùng nổ, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Nếu như không giao Khương Dục cho tôi, vậy thì tôi đành đắc tội!”
"Đắc tội? Tôi muốn xem các người đắc tội như thế nào!"
Ninh Loạn hơi nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Với câu nói này của ông, cha con các người đều sẽ phải ở lại!"
Vừa dứt lời, sát ý không còn ép xuống nữa. Trong phút chốc, khí lạnh bao trùm phủ quân chủ.
Phượng Mị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3450958/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.