Một bình rượu còn chưa uống xong, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân. Dưới sự dẫn đường của Phượng Mị Nương, Khương Dục đi đến phòng. Tiến vào cùng với anh ta, còn có một ông lão tóc bạc trắng.
Vừa vào cửa, ông lão kia đã tự động đứng sang một bên nhắm mắt giả bộ ngủ.
Khương Dục bước đến trước mặt Lâm Vũ, không đợi Lâm Vũ lên tiếng, đã tùy ý ngồi xuống.
“Để tôi đoán xem anh là ai nào.”
Khương Dục cười haha.
“Được.” Lâm Vũ nhấc ly lên, tự mình uống rượu. “Lâm Vũ?” Khương Dục hỏi.
“Không sai.” Lâm Vũ khẽ gật đầu: “Có chút thông minh, còn biết là tôi sẽ tới tìm anh đấy.”
Khương Dục cười khiêu khích: “Lúc không gọi được cho Điền Ưng, tôi đã đoán được anh sẽ tới tìm tôi, chỉ là không ngờ anh sẽ tới nhanh như vậy!”
“Nếu đã như vậy, anh chắc hẳn cũng biết mục đích của tôi.”
Lâm Vũ buông ly rượu xuống, tùy ý liếc nhìn Khương Dục một cái: “Có di ngôn gì cần truyền lại không?”
Hắn làm việc gì cũng không muốn lề mề tốn thời gian. Rượu cũng uống rồi, người cần gặp cũng gặp rồi. Nếu Khương Dục đã tới thì cũng nên tiễn anh ta lên đường thôi.
Lời của Lâm Vũ vừa dứt, Phượng Mị Nương không khỏi kinh ngạc, nhìn Lâm Vũ bằng ánh mắt khó tin.
Người này thật ngông cuồng!
Ở trước mặt Khương Dục và ông lão, lại không hề che giấu mục đích của mình!
Gô ta thật sự không biết Lâm Vũ lấy đâu ra cái dũng khí ấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3444655/chuong-132.html