Lâm Vũ cũng không nhìn cô ta nữa, thản nhiên nói: "Đi gọi Phượng Mị Nương tới đây." "Ha ha! Gan của anh cũng lớn đó!" Người phụ nữ cười ha ha nhưng không
còn là quyến rũ nữa mà là khinh thường.
Không phải là không có người mời Phượng Mị Nương uống rượu cùng nhưng không ai có kết cục tốt cả.
"Tôi vẫn luôn như vậy." Lâm Vũ cười thản nhiên, không bận tâm tới sự khinh thường của cô ta.
Người phụ nữ bị hắn coi thường tức giận, cười lạnh nói: "Được rồi, tôi sẽ đi gọi cho anh! Mong anh không hối hận!"
Hắn vẫn im lặng, có vẻ như đã quá lười để nói chuyện với cô ta. Nhìn thái độ đó của Lâm Vũ, cô ta càng tức giận hơn.
Sau khi nhìn hắn với ánh mắt hả hê, người phụ nữ giận dữ bước ra khỏi phòng.
Vài phút sau, cánh cửa mở ra.
Trên tay Phượng Mị Nương cầm một bình rượu hoa điêu lâu năm, duyên dáng bước vào.
"Nghe nói anh muốn tôi tiếp rượu anh?"
Phượng Mị Nương hơi ngước đôi mắt quyến rũ lên, dù không cười nhưng khí chất trưởng thành và quyến rũ cũng tỏa ra vô cùng tự nhiên.
Lâm Vũ khẽ gật đầu, chỉ vào chỗ ngồi đối diện mình: "Ngồi xuống nói chuyện."
"Anh chắc chứ?"
Khoé môi cô ta cong lên: "Bây giờ anh hối hận vẫn còn kịp, nếu tôi ngồi xuống sẽ không còn cơ hội hối hận đâu."
"Ngồi xuống đi!" Lâm Vũ cười nhạt.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3444654/chuong-131.html