Cho dù là người của tám đại gia tộc võ cổ truyền thì cũng không ai dám nói ra câu san bằng Khương gia.
Nội tình của gia tộc võ cổ truyền được truyền thừa hàng trăm nghìn năm, hắn sao có thể tưởng tượng được?
“Haha...” Qua một lúc lâu, Khương Dục lại cười lớn. Lần này cười càng khoa trương hơn.
Giống như vừa nghe được một câu chuyện cười hài hước nhất thế gian vậy.
“Lão Đao, ông nghe thấy không?”
Khương Dục cười ngất ngưởng, nghiêng đầu nhìn lão Đao đang đứng cung kính một bên: “Anh ta nói muốn san bằng Khương gia chúng ta!”
“Thưa thiếu gia, lão nô nghe rõ.”
Lão Đao tỏ vẻ khiêm tốn, khẽ liếc mắt nhìn Lâm Vũ: “Trên đời này còn chưa có ai có thể san bằng Khương gia!” Lời của lão Đao trầm ổn, đầy khí phách.
Trên khuôn mặt già nua, mang theo sự tự tin và kiêu ngạo.
Khương Dục quay đầu lại nhìn Lâm Vũ, phì cười nói: “Anh nghe rõ lời ông ấy nói chưa?”
“Nghe thấy rồi, nhưng có thể bỏ ngoài tai.” Lâm Vũ khẽ gật đầu. “Có cá tính, tôi thích đấy!”
Khương Dục vỗ tay cười lớn: “Nói thật, giết anh thì tôi cảm thấy có chút tiếc! Hay là như này đi, chúng ta làm một cuộc giao dịch.”
“Nói xem.”
Lâm Vũ bỗng nhiên nổi lên hứng thú, tư thế ngồi cũng không còn tùy ý nữa.
“Làm việc cho tôi.”
Khương Dục thu lại nụ cười, khôi phục vẻ nghiêm túc: “Chỉ cần anh đồng ý, từ giờ trở đi, không ai dám ra tay với người bên cạnh anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3444656/chuong-133.html