Hai mươi phút sau, Thẩm gia đã ở ngay trước mặt.
Đại viện Thẩm gia chiếm diện tích ba mẫu.
Kiểu tứ hợp viện kinh điển.
Ở cổng, Thẩm Vũ Nông đang dõi mắt trông ngóng, khuôn mặt đầy vẻ kích động.
Phía sau ông, người của Thẩm gia đều vô cùng tò mò.
Ông cụ nói hôm nay có một vị khách quý tới nhà.
Bọn họ đều hỏi vị khách quý ấy là ai, nhưng ông cụ chỉ cười mà không nói gì.
Xe tới trước nhà, xe còn chưa dừng hẳn, Lâm Vũ đã mở cửa xe bước xuống.
“Ông ơi, Tiểu Vũ….đã về rồi!”
Lâm Vũ lao lên, ôm chầm lấy Thẩm Vũ Nông.
Đôi mắt chợt ươn ướt.
Thẩm Vũ Nông cũng kích động không thôi, ông cụ rơi nước mắt nói: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi! Tiểu Vũ ngoan của ông, mười lăm năm nay cháu chịu khổ rồi...”
Mọi người nghe thấy, sắc mặt đều thay đổi.
Tiểu Vũ?
Lâm Vũ!
Cái người được gọi là khách quý ấy chính là kẻ mười lăm năm trước bị Lâm gia vứt bỏ!
Đây nào có phải là khách quý, rõ ràng là sao chổi mà!
“Lâm Vũ! Cút ngay đi, Thẩm gia không hoan nghênh mày!”
“Đều tại mày, hại Thẩm gia nhà tao bị Lâm gia chèn ép thành ra thế này!”
“Mày cảm thấy mày hại Thẩm gia còn chưa đủ thảm hay sao?”
“Đồ sao chổi, mày chính là đồ sao chổi!”
Sau khi kịp phản ứng lại, mọi người đều nhìn Lâm Vũ với ánh mắt căm phẫn.
Thậm chí còn có người đã chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-quoc-chien-than/3429009/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.