Có lẽ hôm đó đã kích thích Thẩm Huyên.
Sau đêm đó, ta cũng chưa từng nhìn thấy Bùi Cảnh.
Vốn ám vệ không thể lộ ra ánh sáng.
Mà lúc trước Bùi Cảnh ở bên cạnh ta, cũng bởi vì gương mặt làm cho người ta vui mắt kia mà trở thành độc nhất.
Mà bây giờ, kẻ trở thành độc nhất bên cạnh ta lại là Vệ Tịch.
Mặc dù hắn cũng phải vì gương mặt của hắn.
Ta nhìn đám râu ria lôi thôi của Vệ Tịch, tương phản với đôi mắt chỉ thưởng thích vẻ đẹp của ta, thực sự không chịu nổi, quá cay mắt, đành di chuyển ánh mắt.
"Ngươi lại tới tìm bản cung làm gì?"
"Trách nhiệm của thần không phải là cần theo sát bảo vệ tiểu điện hạ hay sao?"
"Bản cung nói qua, ngươi là người bản cung muốn che chở, không cần liều mạng bảo hộ bản cung, chỉ cần làm bạn xíu là được."
Trước đây, ta cũng đã từng nói những lời này với Bùi Cảnh.
Chỉ là khi đó dù Bùi Cảnh không nói gì, nhưng đáy mắt loại lộ ra vẻ bị sỉ nhục.
Nhưng bây giờ, vừa nói xong, ta cảm giác có gì đó không đúng.
Ánh mắt của Vệ Tịch cũng lộ vẻ kỳ quái.
Hắn khựng lại, không thể tin chỉ vào mặt mình: "Tiểu điện hạ thực sự có thể ăn được gương mặt này của thần?"
Tên Vệ Tịch này, đúng là không hề giống một cái ám vệ chính thống xuất thân từ Ám Tư.
Khi nói những lời kia, vẫn là bộ dáng cà phất cà lơ.
Thế là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-nguoi-binh-an/2980309/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.