Ta đúng là có tiếng ham mê tư sắc.
Cung nhân hầu hạ bên người cũng phải có vài phần nhan sắc.
Vì thế trong cung có người truyền ta tùy tiện nuôi dưỡng nam sủng, thế là quyết tương kế tựu kế.
Lấy thân nữ tử nuôi rất nhiều nam nhân, vì thế người đời khinh thường.
Mà Bùi Cảnh cũng tin như vậy.
Cho nên ngay từ đầu lúc được ta mang theo bên ngoài, ánh mắt của người này ngoài sự sỉ nhục còn có cả sự chán ghét.
Thật ra ban đầu trong lòng ta cũng có vài phần khó chịu tủi thân, thậm chí còn muốn dạy bảo Bùi Cảnh một phen.
Nhưng lần đầu trong lúc dạy dỗ, thủ hạ ra tay không khống chế tốt được lực tay, để cho ta nhìn thấy vết sẹo kia trên ngực Bùi Cảnh.
Thế là ta không thể làm gì khác được là kêu dừng lại.
Không có cách, ai bảo người này thời niên thiếu đã cứu ta một mạng.
Cũng vì thế mà suýt nữa mất mạng.
A tỷ từng nói, tính mạng quan trọng hơn thể diện.
Thế là ta đành tạm thời nén giận, nghĩ sau này ở cạnh nhau lâu sẽ thấy rõ lòng người, biết đâu được tên ám vẻ nhỏ nhoi này sẽ thay đổi cách nhìn về ta?
Không chờ được đến lúc Bùi Cảnh thay đổi cách nhìn, thế mà chờ được y nói với ta một câu "Bẩn".
Loáng thoáng nhớ lại được vào lần sinh nhật kia của Bùi Cảnh, ta nhớ được đây là lần sinh nhật đầu tiên của y trôi qua bên cạnh ta, thế nên rất hăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-nguoi-binh-an/2980307/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.