Bùi Cảnh đúng là ám vệ của ta.
Nhưng vào lúc xảy ra ám sát, theo bản năng xả thân bảo vệ hoàng muội của ta.
Về sau đoạt vị thất bại, một mũi tên của Bùi Cảnh ép ta rơi xuống sườn núi mà chết.
Sống lại lần nữa, phụ hoàng để cho ta lựa chọn ám vệ.
Mặc cho Bùi Cảnh bị đánh máu me đầm đìa, ta lại chọn một người khác.
Sau đó, vào ban đêm y xông vào phủ công chúa, quỳ xuống giọng run run nói:
"Điện hạ...vì sao không chọn thần?"
1
Đêm trước ngày Thẩm Huyên đăng cơ, đã đến ngục giam gặp ta.
Sự ung dung quý phái cùng với ánh đèn dầu trong lao ngục u ám không hợp nhau.
"Hoàng tỷ, nếu như là kẻ tức thời nên sớm rời đi, cũng sẽ không phải chịu tội."
Ánh mắt nàng từ trên cao mà nhìn ta ở dưới, đáy mắt có sự thương xót dối trá pha lẫn sự đắc ý.
Ta nâng mắt nhìn phía sau lưng Thẩm Huyên.
Dưới ánh đèn lập lòe, bóng dáng thiếu niên cao lớn phản chiếu lên mặt tường, càng lộ vẻ thẳng tắp.
Ta biết là ai.
"Thẩm Huyên", ta hạ ánh mắt cúi xuống, vẻ mặt giống như cười mà không cười, "Ngoại trừ dựa vào nam nhân, ngươi còn biết cái gì?"
"Hoàng tỷ cũng không cần nói những thứ này để chọc giận ta."
Thẩm Huyên liếc mắt nhìn người đứng phía sau, ý cười đáy mắt càng dậm.
Nàng ta phất tay ra hiệu cho người rời đi trước, sau đó cúi người, giọng nói thì thầm chỉ đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-nguoi-binh-an/2980312/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.