Tiểu Cầm cảm thấy bầu trời hôm nay âm u y như tâm trạng của nó.
Chủ nhân ru rú trong phòng mấy ngày không chịu gặp ai. Nó đứng trước cửa,mấy lần chặn con trai của Long Hải Đông Vương không cho hắn vào gặp chủnhân. Lần đầu tiên gặp, hắn không nhận ra nó, nó lại không thể như mấytháng trước lúc còn ở phàm giới gọi hắn một tiếng “thiếu gia”. Nó hơibùi ngùi, đành dùng thuật truyền âm đem chuyện này kể với Bạch Sư. BạchSư nói:
“Muội dùng bộ dạng con hổ, lại là yêu, hắn nhận ra muội thế nào được?”
Nó thấy có lý, lần sau Thương Diệp đến, nó đã mang hình dạng cô gái xinh đẹp. Thương Diệp liếc nó, nói:
“Tiểu Cầm, mau để ta vào gặp Tử Ly.”
“Chủ nhân nói, không muốn gặp bất kỳ ai.” Nó hồi hộp nói nhanh. “Long tử nên về đi thôi.”
Thương Diệp tỏ vẻ tức giận, đấm vào một cây cột đá khiến nó nứt toác. Sau đó rời đi.
Tiểu Cầm buồn bã. Hắn nhận ra nó, nhưng không thèm nhìn nó lâu hơn ba giây. Nó lại đem chuyện này kể với Bạch Sư. Hắn nói:
“Ta đang luyện công, không thể nghe tâm tình của muội được. Sư phụ mà phát hiện ta lơ đãng sẽ rút xương ta ra mất.”
Tiểu Cầm nghĩ tới ông ngoại, cảm thấy quả thật ông có hơi dữ dằn. Nhưng màtrong lòng nó đang chất đầy tâm sự, nó biết chia sẻ với ai đây? Nó lạichẳng phải con hổ có nhiều kiên nhẫn. Vậy là Tiểu Cầm lén chạy đi tìmThiềm thúc thúc tâm sự. Thiềm thúc thúc u ám ngẩng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ly-truyen/2281115/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.