Một ngày này, nhất địnhphải được ghi vào sử sách Tiên giới, trở thành lịch sử không bao giờ phai mờ.
Sáng sớm, trời vừa khẽ sáng, “Nhân Phi” từ sớm đã bị tiên tỳ gọi tỉnh. Mấy tiêntỳ hầu hạ nàng rửa mặt thay quần áo, trang điểm tinh xảo nhất cho nàng, mangtheo mũ phượng chói mắt nhất, phủ thêm áo cưới đẹp nhất. Khi khăn voan màu đỏphủ lên, trong tầm mắt “Nhân Phi” chỉ còn lại một mảnh đỏ tươi, ngay cả cúiđầu, cũng chỉ có thể trông thấy áo cưới đỏ tươi của mình.
Hai tay đặt ở trên đùi, “Nhân Phi” lẳng lặng ngồi ở trước bàn trang điểm, chờđợi kiệu hoa đến, hỉ nương nghênh nàng vào kiệu. Suy nghĩ không tự chủ bay đếnthời điểm lúc đầu nàng còn là sen trắng, nam tử lịch sự nho nhã đó đứng ở bêncạnh ao, nụ cười như gió xuân khiến cho nàng mê say. Có lẽ là tâm nguyện chờđợi nhiều năm rốt cuộc có thể đạt thành, đầu ngón tay “Nhân Phi” có chút kíchđộng đến run run. Nhưng sau một khắc, nghĩ đến mấy ngày nữa lập tức phải cởi bỏphong ấn, lòng của nàng lại trầm vài phần. Không sao, khi đó nàng đã sớm rời đinúi Phượng Kỳ với Phượng Hề rồi, sẽ không bị bất kỳ dính líu. Đối mặt bất ankhông thể tránh, “Nhân Phi” chỉ có thể không ngừng ở đáy lòng mình trấn an.
Có lẽ là vô cùng chuyên chú chờ đợi, khiến “Nhân Phi” cảm thấy thời gian trôiqua hết sức chậm chạp. Tính thời gian, kiệu hoa vốn nên đến nhưng cho tới bâygiờ còn chưa tới. “Nhân Phi” nhíu nhíu mày, lên tiếng hỏi tiên tỳ bên cạnh:“Còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-ly-muon-cho-ta-bao-lau/2476914/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.