Chương trước
Chương sau
Phần ngực trên áo cưới đãkhông ngừng tràn ra máu tươi nhuộm càng thêm diễm lệ, “Nhân Phi” che ngực téxuống đất, mặt mũi trắng bệch, không ngừng ho ra máu. Nhìn Phượng Hề cầm trườngkiếm trong tay, từ trên hờ hững nhìn xuống trước mặt mình, một đôi mắt hạnh của“Nhân Phi” xẹt qua vô số cảm xúc, cuối cùng vẫn không nhịn được thê lương hỏi:“Tại sao?”

Cái gì tại sao? Phượng Hề khẽ cau mày, vẻ mặt vẫn không nhúc nhích, tựa hồ cănbản không nghe được nàng hỏi, chẳng qua là đáy mắt tối trầm kia xẹt qua một tiakhông đành lòng không thể phát giác. Nhưng sau một khắc, tia không đành lòngkia liền biến mất.

“Tại sao?” Thấy gương mặt của Phượng Hề lãnh đạm, giống như mình căn bản khôngcó ánh vào trong mắt hắn, trong lòng “Nhân Phi” đau xót, thanh âm cũng khôngkhỏi đề cao mấy phần, gào thét bén nhọn cơ hồ đâm rách lỗ tai Phượng Hề.

“Ngươi không phải là nàng.” Một lúc lâu, Phượng Hề mới thở dài thấp đến khôngthể nghe. Vừa dứt lời, trường kiếm trong tay Phượng Hề như gió, không chút dodự đâm vào ngực “Nhân Phi”, kết thúc tất cả. Mắt thấy bộ dạng “Nhân Phi” mở tohai mắt, chết không nhắm mắt, Phượng Hề nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn rút kiếmvề, đưa tay đóng lại hai mắt của nàng, xoay người rời đi.

Nàng còn giảo hoạt gấp mấy lần hắn nghĩ, thủ đoạn bỏ chạy tầng tầng lớp lớp,thậm chí chưa bao giờ lặp lại. Nguyên tưởng rằng nhiệm vụ cực kỳ đơn giản,nhưng hắn lại đuổi theo hết mấy ngày, lúc này mới may mắn bắt được nàng tới lấynước ở đầm nước.

Nghĩ đến sự dũng mãnh của Đồ Chư, Phượng Hề lo lắng trong lòng, không dám trễnải, lập tức ngựa không ngừng vó lên đường trở về.

Đợi đến khi thời điểm Phượng Hề chạy về núi Phượng Kỳ, Đồ Chư thương nặng trongsự vây công của mọi người, chỉ là bởi vì Ngọc Đế đã sớm phái người bày ra ThiênLa Địa Võng chung quanh núi Phượng Kỳ mới không cách nào chạy trốn. Đối mặt ĐồChư rõ ràng không đủ phòng bị về sau, mọi người mặc dù đều bị thương nghiêmtrọng, vẫn nén lấy một hơi không ngừng tiến công. Phượng Hề thấy thế, không cóbất kỳ ngừng nghỉ, lập tức nâng kiếm gia nhập cuộc chiến.

Đồ Chư bị diệt, chúng tiên Tiên giới cũng bị thương nặng. Mấy người bị thươngnghiêm trọng, đặc biệt là Long Vương, Phục Thiên cùng với Bạch Nhiễm, trướctiên liền được đưa về lãnh địa của mình dưỡng thương. Mặt khác, Phượng Minh mớivừa từ hôn mê tỉnh lại, nhìn thấy thê tử vẫn canh giữ ở trước giường mình, cốhết sức nói: “A Uyển, đi gọi đại ca, ta có việc muốn nói cho hắn biết.”

“Bị thương nặng như vậy, sao vừa tỉnh lại liền vội vã tìm ta?” Vừa nghe đến tintức đệ đệ tỉnh lại, Phượng Hề đang ở biệt viện thay thế Phượng Minh xử lýchuyện Phượng tộc liền vội vã chạy tới.

Phượng Minh thở hổn hển, hữu khí vô lực cười một tiếng, “Ca, không thấy LyƯơng.”

“Cái gì?!” Phượng Hề cả kinh, sau đại chiến hôm qua, hắn vốn định chạy tới núiNguyên Hoa tìm Ly Ương trước tiên, nhưng chuyện tình bị chất đống làm trì hoãnlại. Nhưng ai có thể tưởng đến, hôm nay Phượng Minh lại nói cho hắn biết, khôngthấy Ly Ương!

Đợi đến khi Phượng Minh đứt quãng nói xong sự việc, Phượng Hề nhíu chặt chânmày hiển nhiên trong lòng lo lắng vạn phần, vậy mà vừa nghĩ tới biểu hiện củaBạch Nhiễm và người Phượng tộc vẫn đi ra ngoài tìm, thấy trên khuôn mặt trắngbệch của Phượng Minh toát ra bất an, hắn đè xuống táo bạo và nóng nảy tronglòng, nhẹ lời khuyên lơn: “Ngươi an tâm dưỡng thương, chuyện này cũng không cầnlo lắng, ta sẽ xử lý.”

“Ca, ta, ta chỉ là sợ ngươi...”

“Ta hiểu rõ.” Phượng Minh vừa muốn tiếp tục giải thích liền bị Phượng Hề lêntiếng cắt đứt, mắt thấy áy náy trong mắt Phượng Minh, Phượng Hề lắc đầu mộtcái, “Đừng lo lắng, không có việc gì. Bạch Nhiễm có vẻ biết cái gì, ta sẽ tự xửlý.”

Phượng Minh còn muốn nói điều gì, ngực đột nhiên có một dòng khí huyết sôitrào, khí lưu chất chứa ở trong người khiến sắc mặt hắn càng tái nhợt mấy phần,ngay cả cái trán cũng thấm ra chút mồ hôi lạnh. Phượng Hề thấy thế, vội vàng đỡhắn nằm xuống, gọi Tuệ Uyển tới chiếu cố.

Biết Ly Ương mất tích, Phượng Hề cũng không còn ý định xử lý sự vụ. Đem sự vụbên trong tộc giao cho trưởng lão trong tộc rồi, Phượng Hề không có mù quáng màtăng thêm nhân thủ tìm khắp nơi, trực tiếp động thân tiến về phía núi NguyênHoa tìm Thấu Ngọc và Át Quân.

Đến núi Nguyên Hoa, Phượng Hề liền phát hiện mình chụp hụt, Thấu Ngọc cùng ÁtQuân đều không ở đây. Cau mày suy tư một lúc lâu, Phượng Hề mới nhớ tới haingười bị Ngọc Đế chiêu đi xử lý chuyện sau đại chiến mấy ngày trước đây. Xemra, hắn chỉ có thể đến Thanh Khâu tìm Bạch Nhiễm thôi. Nghĩ tới đây, Phượng Hềkhông khỏi cười khổ. Biểu hiện Bạch Nhiễm, hiển nhiên sẽ không dễ dàng cho hắnbiết chuyện này. Bất quá vô luận như thế nào, hắn cũng phải đi chuyến này. Lắcđầu một cái, Phượng Hề lập tức động thân chạy về phía Thanh Khâu.

“Khởi bẩm Phượng quân, Đế quân bị thương nặng, hôm nay đang bế quan dưỡngthương, không thể tiếp khách.” Nghe rõ ý đến của Phượng Hề, Bất Tu trả lời. Hômnay Bạch Nhiễm bế quan dưỡng thương, tất cả mọi chuyện đều rơi xuống trên vaicủa hắn, mấy ngày nay hắn là chân không chạm đất chạy chung quanh, loay hoay bểđầu sứt trán. Nghĩ đến Bạch Nhiễm bị mang trở lại, trong mắt Bất Tu tràn đầy vẻbuồn rầu, đây chính là...

“Như vậy, đợi đến khi hắn xuất quan ta lại đến.” Nhớ tới thương thế của BạchNhiễm, Phượng Hề sáng tỏ trong lòng, mỉm cười rời đi.

“Rống rống, hống hống hống ——”

Không chờ Phượng Hề đi ra đại sảnh, chỗ sâu trong Thanh Khâu liền truyền đếnmột hồi tiếng hô, nghe thanh âm tựa hồ là...

Dừng bước lại, Phượng Hề quay đầu hỏi Bất Tu: “Đây là?”

“Đế quân mời Hỏa Kỳ Lân tới thủ quan cho hắn.” Bất Tu trả lời một tiếng, vộivàng cho tiên đồng bên cạnh một cái ánh mắt, gấp giọng nói, “Còn đứng ngây đólàm gì? Còn chưa đi xem một chút?” Nghĩ tới trong thời gian này Hỏa Kỳ Lân ănnhiều quả tiên rượu ngon như vậy, Bất Tu liền không ngừng nhức nhối. Nhưng aikêu trước khi bế quan Đế quân đồng ý người ta đây?

Đáy mắt Phượng Hề xẹt qua một tia kinh ngạc, trên mặt vẫn là cười yếu ớt, “Đãnhư vậy, ta cáo từ trước.”

Trở lại núi Phượng Ngô, Phượng Hề gọi Phượng Sồ tới đây, “Nhiều sách như vậy,còn chưa tra được ánh sáng lạ kia là gì sao?”

“Hồi bẩm Phượng quân, thuộc hạ lật xem phần lớn điển tích, cũng không có bất kỳghi lại về ánh sáng lạ này.” Đứng ở phía dưới, Phượng Sồ cúi đầu, cung kính hồiđáp. Ánh sáng lạ gì có thể làm cho người ta mất đi ý thức, nàng căn bản mớinghe lần đầu. Nhất định là Phượng La và Phượng Bạc kia đang nói láo.

“Đi xuống đi, trong vòng ba ngày, ta muốn lấy được đáp án xác thực.” Phượng Hềkhông có nói nhiều, thậm chí không có giương mắt nhìn Phượng Sồ một cái, thầnsắc nhàn nhạt, chẳng qua là thanh âm kia kia lại toát ra áp lực vạn phần, khiếnsau lưng Phượng Sồ rét lạnh.

“Vâng.” Phượng Sồ giảm thấp thanh âm, thấy Phượng Hề nhẹ nhàng gật đầu liền luira ngoài.

Nghĩ đến hai đội nhân mã bên ngoài tìm kiếm mấy ngày lại không hề thu hoạch,Phượng Hề nhíu lông mày suy nghĩ chốc lát, bảo Phượng Khởi đi vào, điều haimươi người ra từ trong đội Kim Phượng Vệ dưới tay hắn, gia nhập đội ngũ tìmkiếm.

Cho mọi người lui rồi, Phượng Hề một thân một mình ngồi ở trong phòng đen kịt,nhắm mắt tự hỏi hết những khả năng Ly Ương mất tích. Hồi lâu, Phượng Hề chợt mởra, vẻ mặt căng thẳng rốt cuộc cũng thư giãn mấy phần vào lúc này.

Hiện tại tình huống này, hắn nên đi Thiên Sơn bái phỏng Trọng Túc mới đúng.

***

Cũng chính là ở sáng sớm hôm sau, Thiên Sơn hàng năm không thấy bất kỳ vật sốngkhó được nghênh đón một vị khách đường xa mà đến. Vị khách kia cả người sươngtrắng, tóc dài như mực chỉ dùng một sợi dây tơ tùy ý cột lại, mặt mày nhuộmcười, mặt mũi trầm tĩnh. Khẽ giương mắt, liền lộ ra một đôi mắt đen như mựckhiến cho ngôi sao cũng mất sáng, thêm gò má như ngọc, giống như một tồn tại mànhững thứ khác không thể so sánh trong đời này. Người tới chính là Bạch Nhiễmhôm nay đang bế quan dưỡng thương ở Thanh Khâu trong miệng Bất Tu, chỉ tiếc sắcmặt hắn lúc này có một chút trắng bệch, hai mắt trong lúc mơ hồ toát ra mỏimệt, không giống phong thái lỗi lạc thường ngày.

Tựa hồ là đoán chắc hôm nay Bạch Nhiễm trở lại, khi hắn mới vừa bước lên đỉnhnúi Thiên Sơn, Trọng Túc liền xuất hiện ở phía trước hắn cách đó không xa, nghĩđến là đặc biệt ra nghênh tiếp hắn. Chỉ bất quá nếu mặt băng sơn của hắn có thểhòa tan chút, vậy thì càng tốt hơn.

“Bị tổn thương nặng như vậy sao còn nhàn hạ thoải mái tới chỗ này leo núi?” Vừamới gặp mặt, Trọng Túc liền lập tức phát hiện tình huống bị thương nặng củaBạch Nhiễm hôm nay, không khỏi nhíu nhíu mày. Thiên Sơn là nơi cực hàn, trạnghuống hiện tại của hắn như vậy còn tới nơi này, ngộ nhỡ bị hàn khí xâm lấnnặng, hậu quả kia... Nghĩ tới đây, ngay cả Trọng Túc cũng không khỏi có chút imlặng, người này quả thật tự tìm.

Ngồi ở bên trong nhà, Bạch Nhiễm mấp máy môi, trà nóng trong tay vừa đúng nhuậních nhuận hầu, “Tự nhiên là có chuyện muốn nhờ.”

“Nhân nhi bị ngươi đưa xuống hạ giới rồi.” Trọng Túc chính là dùng giọng trầnthuật, Nhân Phi đột nhiên hạ giới, hắn biết là người này ra tay.

“Ừ, cho nên...” Bạch Nhiễm không có tiếp tục nói hết, chẳng qua là mỉm cườinhìn Trọng Túc ngồi ở phía đối diện.

Trọng Túc nhướng lông mày, không có nói gì tiếp, nhìn dáng vẻ hình như là đangchâm chước cái gì. Bạch Nhiễm tự nhiên không có nói tiếp, dù bận vẫn ung dunguống trà chờ hắn trả lời. Trọng Túc dĩ nhiên hiểu ý sau lưng lời nói của hắn,cho nên hắn đang chờ đáp án.

“Ngày mai trở đi, ta muốn bế quan. Chờ các ngươi... Ta lại xuất quan.” TrọngTúc nghĩ một lát Bạch Nhiễm trả lời chắc chắn.

“Đa tạ.” Bạch Nhiễm để ly trà trong tay xuống, thật lòng nói cảm tạ.

Trọng Túc lắc đầu một cái, thấp giọng nói ra: “Ta chỉ muốn ngươi đối nàng thậttốt.”

Bạch Nhiễm không chút suy nghĩ nói: “Đây là tự nhiên.”

Nghe được lời Bạch Nhiễm nói, mặt băng sơn của Trọng Túc khó được xuất hiện mộtnụ cười.

Lấy được câu trả lời chắc chắn mình muốn, Bạch Nhiễm không có ở lại lâu, đứngdậy cáo từ.

“Đợi chút.” Bạch Nhiễm chỉ vừa bước ra cửa, Trọng Túc đột nhiên gọi hắn lại.Vừa dứt lời, một bình bạch ngọc nhỏ liền bay tới. Đưa tay tiếp được vật baytới, Bạch Nhiễm liền nghe đến câu nói kế tiếp của Trọng Túc: “Mỗi ngày baviên.”

Liếc nhìn bình ngọc trong tay, Bạch Nhiễm mím môi cười một tiếng, “Đa tạ.”

Trọng Túc chắp tay đứng ở đỉnh núi, nhìn Bạch Nhiễm mỉm cười rời đi, thần sắchờ hững, chẳng qua là đáy mắt lại có mong đợi sâu sắc. Hôm nay Phượng Hề đãbiết được chân tướng, thế nhưng hắn lại vẫn lựa chọn Bạch Nhiễm. Không đơnthuần là bởi vì lời kia của muội muội trước khi chết, hơn nữa là bởi vì, so vớiPhượng Hề, hắn càng tin tưởng người nam nhân trước mắt này. Hắn tin tưởng BạchNhiễm, nhất định sẽ chiếu cố nàng thật tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.