Thấy vẻ mặt cứng đờ của Mục Liễn, Lâm Huệ thiếu chút nữa đã không nhịn cười được, cô cố mím môi, sau đó thì thấy Mục Liễn quay đầu sang chỗ khác. 
Chắc là bị tổn thương lòng tự trọng rồi. 
Lâm Huệ nghĩ thầm, ai bảo hắn khoe khoang trước mặt yêu tinh?! Hắn đã cho rằng cô là yêu tinh, vậy thì nên tự giác ngộ đi chứ, người bình thường làm sao có thể so với pháp lực của yêu tinh? Cô thản nhiên nói: “Điện hạ đừng giận, điện hạ là người mà tài giỏi thế này đã rất xuất chúng rồi.” 
Lời này nghe cứ như đang dỗ hài tử. 
Mục Liễn trầm mặc một lúc, bỗng nhiên nói: “Đừng chỉ nói suông, nàng thổi một hơi cho bản vương xem.” 
Lâm Huệ tùy cơ ứng biến: “Chàng nghĩ rằng ta không muốn sao? Nếu ta có thể khôi phục pháp lực, thì đừng nói thổi một hơi, cho dù thổi nên lốc xoáy cũng được.” 
“Lốc xoáy?” 
“…Đấy là một trận cuồng phong rất lớn, yêu quái chúng ta đều gọi như vậy, nó có thể phá huỷ cả một toà thành.” 
Mục Liễn thấy nàng nghiêm trang, bèn hỏi: “Ở Yêu giới, nàng có người nhà chứ?” 
Lâm Huệ hơi đề phòng, tuy cô muốn nói mình có sáu tỷ muội, nhưng người trước mặt có thể sẽ tin thật, lỡ như bảo cô đưa tỷ muội tới, chẳng phải là gậy ông đập lưng ông sao? Lâm Huệ do dự nói: “Có thì có, nhưng sau khi từ trên cây rơi xuống thì bọn ta đều tự mình tu luyện, không có gặp mặt, nên ta cũng không biết có tính là người nhà không nữa.” 
Mục Liễn không nói gì. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-lo-yeu-phi/159883/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.