Không thể trách cô có suy nghĩ như vậy được, bởi vì trong nội dung quyển sách mà cô đọc, chứ chưa từng đề cập tới tài năng cá nhân của Mục Liễn. Truyện chỉ xoay quanh nam nữ chính, còn Mục Liễn thì không, thêm chuyện hắn tin mình là yêu tinh thật, làm Lâm Huệ hơi nghi ngờ tài năng của hắn. Cho nên lúc bắt đầu thi đấu, cô không hề có hy vọng gì với hắn cả.
Thấy Mục Kiêu phóng ngựa tới, bắn trúng gần hết các cành liễu, Lâm Huệ cảm thấy đợi tới lượt Mục Liễn, không biết các quan viên kia sẽ chê cười thế nào nữa.
Bày đặt đi so tài với người ta, tức chết đi được!
Mục Bảo Châu bên cạnh cũng nói: “Mẫu hậu, ngũ ca thật lợi hại, có phải được hạng nhất rồi không?”
“Khó nói, còn các võ tướng nữa mà. Con xem cho kỹ đi, chớ nóng vội phán ai nhất nhì, sự đời khó lường lắm” Hoàng hậu nói.
Những người tham gia bắn liễu hầu hết đều là võ tướng trẻ tuổi hoặc con cháu thế gia huân quý, nếu có biểu hiện xuất sắc, thì phần thưởng sẽ được hoàng thượng khen ngợi, có thể còn được đề bạt thăng quan, cho nên ai cũng xuất toàn bộ bản lĩnh. Mục Liễn không ngoại lệ, hắn ta tiến bộ hơn năm ngoái để trật một cành liễu.
Đối với các hoàng tử không có kinh nghiệm ra sa trường mà nói, thì đó đã là thành tích vô cùng cao, hoàng đế thầm gật đầu.
Còn Mục Bái Mục Duệ thì bắn trật không ít, tầm mười cành, nhưng do hai người họ còn nhỏ, chỉ mới mười bốn, lực tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-lo-yeu-phi/159882/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.