Hoàng hậu biết rất rõ chuyện của Mục Liễn, nên cười gọi Mục Bảo Châu lại: “Thời gian trước tứ tẩu con bệnh suốt, làm sao làm túi thơm nổi.”
Hoàng hậu này thật khéo léo và hiểu lòng người, Lâm Huệ và Mục Liễn tiến tới thỉnh an.
“Bây giờ con khỏe hẳn rồi chứ?” Hoàng hậu hỏi thăm.
Lâm Huệ đáp: “Con dâu cũng không biết, còn phải xem có tái phát không nữa ạ.” Mặc dù tạm thời không có gì, nhưng cô vẫn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
“Lát nữa ta sẽ bảo Chu viện phán bắt mạch cho con, còn trẻ tuổi không nên để lại mầm bệnh.”
(viện phán: một phẩm quan trong thái y viện ngày xưa.)
“Dạ, đa tạ mẫu hậu.”
Khi nàng nói chuyện, thần thái tự nhiên, không kiêu ngạo chẳng tự ti, Mục Liễn thầm nghĩ tuy nàng nói không biết làm túi thơm, nhưng ứng xử vẫn làm rất tốt.
Không lâu sao, phu thê Đoan vương và Mục Kiêu cũng đến. Mục Bảo Châu hiếu kỳ, lại nhìn bên hông hai vị ca ca này, kết quả Mục Dực có đeo hai cái, còn Mục Kiêu thì không. Nàng ấy bĩu môi: “Ngũ ca, ca cũng đáng thương giống tứ ca, đều không có túi thơm đeo.”
Nghe thế, Mục Kiêu mỉm cười.
Mục Bảo Châu khó hiểu: “Ca cười cái gì?”
Cười Mục Liễn đó. Có thê tử mà như không, xem ra Lâm Huệ không thích Mục Liễn nên mới không làm túi thơm cho hắn, nhưng cũng dễ hiểu thôi, thành thân rồi mà không viên phòng, có nữ tử nào chịu được chứ. Nghĩ thế, Mục Kiêu bèn nhìn sang Lâm Huệ.
Hôm nay nàng mặc váy xuân xanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-lo-yeu-phi/159881/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.