Chương trước
Chương sau
Hành động của Lâm Huệ ngoài dự đoán của tất cả mọi người, Hứa Ngọc Lâm rơi xuống nước rồi mới phản ứng được, hai tay quơ trên mặt nước, miệng thì ú ớ mắng chửi Lâm Huệ.
Lâm Huệ vui vẻ nhìn bộ dạng hốt hoảng của nàng ta, thản nhiên nói: “Đứng ngây ra làm gì, mau cứu Đoan vương phi lên đi chứ.”
Mọi người nghe vậy mới vội vàng thả dây xuống, còn nha hoàn của Hứa Ngọc Lâm vì không biết bơi nên chỉ có thể đứng trên bờ lo lắng suông. Trái lại, bản thân Hứa Ngọc Lâm cũng biết bơi chút chút, nên tự kéo sợi dây bơi về phía con thuyền.
Lão phu nhân bị chuyện này doạ sợ tái mặt, chỉ nghe tiếng Mục Liễn nói: “Cho thuyền cặp bờ, đem vài bộ quần áo sạch đến đây.”
Bà vội nói: “Đúng đúng, phải thay y phục ướt ra trước, coi chừng bị lạnh! Đi vào sương thuyền trước đi, trong đó ấm hơn.” Sau đó bà bước tới cầm tay, không quan tâm nàng phản ứng thế nào mà vội kéo nàng vào trong. Cố thị không dám ở bên ngoài một mình nên cũng đi theo vào sương thuyền. Nàng ấy vừa chứng kiến sự ngạo mạn của đoan vương phi, sao lại có cái kiểu sang thuyền của người khác xô đẩy người ta như vậy chứ?
May làm Lâm Huệ không phải một trái hồng mềm, có điều đẩy lại Hứa Ngọc Lâm thì có gặp phải phiền phức gì không? Cố thị hơi lo lắng.
Hứa Ngọc Lâm tức giận đến xanh mặt, nàng ta không cố ý đẩy Lâm Huệ xuống nước, lúc đó chỉ là ngoài ý muốn thôi, ai bảo nàng giống như người giấy chứ?
Kết quả thì tốt rồi, Lâm Huệ dám đẩy lại nàng!
“Lâm Huệ, ngươi ra đây cho ta.” Nàng ta quát to “Ngươi muốn hại chết ta sao?”
Lâm Huệ nghe vậy mỉm cười.
Cô không sợ Hứa Ngọc Lâm, trong sách Hứa Ngọc Lâm là vai chết sớm, lúc cô đẩy nàng ta thì đã lường trước hậu quả, lát nữa nhất định phải gặp mặt đế hậu. Mà chắc Hứa Ngọc Lâm không biết, hoàng đế đã không vừa mắt Hứa gia từ lâu.
Cô đang định ứng chiến thì nghe Mục Liễn nói: “A Huệ đang thay y phục bên trong, hay là lát nữa gặp nhau ngoài đình, tẩu xuống thuyền trước đi.”
Hứa Ngọc Lâm sửng sốt, rất không cam lòng, nhưng đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Mục Liễn thì không dám lỗ mãng, đành oán hận cắn răng phất tay áo rời đi.
Nhìn qua cửa sổ, thấy Hứa Ngọc Lâm đi xa, Lâm Hạm mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi ánh mắt nhìn đến chỗ Lâm Huệ thì trong lòng lại hết sức phức tạp.
Chuyện này là hoạ nàng ta mang đến, nếu không do nàng ta thì Đoan vương phi đã không lên thuyền này, nàng ta nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ, đều do muội không tốt, biết vậy muội đã không trốn ở đây rồi, hại tỷ và Đoan vương phi xích mích, làm liên lụy tỷ.”
“Không phải do muội. Là nàng ta nên bị dạy dỗ.” Lâm Huệ nói.
Giọng nói của Lâm Huệ mạnh mẽ đáng tin.
Loading...
Trong ấn tượng, Lâm Huệ không phải là người như vậy, Lâm Hạm nhìn nàng mà trong lòng đột nhiên có hơi hảo cảm, thầm nghĩ đời này Lâm Huệ hình như cũng trọng sinh giống mình, nên đã thay đổi nhiều.
Cố thị cầm khăn tay chậm chậm thái dương “A Huệ, Đoan vương phi đó thật đáng ghét, nhưng muội làm như vậy có khi nào sẽ…”
“Sẽ bị trách phạt sao?Đại tẩu không cần lo lắng, việc này tự muội có cách giải quyết.” Lâm Huệ nói.
Từ Bình nhanh chóng đem y phục sạch đến, mọi người lui ra ngoài, Lâm Huệ ở bên trong thay đồ, sau đó Mục Liễn cũng vào thay bào phục.
Sửa sang xong, hai người cùng đến đình nước.
Trên đường đi, Mục Liễn thản nhiên nói: “Sao nàng lại đẩy nhị tẩu?”
“Ta nuốt không trôi cơn giận kia.” Lâm Huệ thầm nghĩ mình thật đáng thương, bị chết trẻ như thế, nay xuyên vào một quyển sách, cô không muốn để người ta tuỳ tiện ức hiếp: “Ta không ngại nói thật cho chàng biết, ta có thù báo thù, có oán báo oán.”
Nhìn ra được. Mục Liễn im lặng chốt lát: “Lát nữa phụ hoàng mẫu hậu đến, nàng đừng nói gì cả.”
“Ta không lên tiếng không lẽ để chàng nói?” Lâm Huệ hỏi.
“Ừ.”
Lâm Huệ hơi sửng sốt, thầm nghĩ Mục Liễn cũng không phải là người quá mức lạnh lùng, hôm nay không những nhảy xuống nước cứu cô, lại còn muốn nói giúp cô, chẳng lẽ hắn thích mình?
Không thể nào đâu nhỉ?
Nói thật, cô chưa từng muốn Mục Liễn thích mình. Lâm Huệ nghiêng đầu, nghiêm túc hỏi: “Sao hôm nay chàng lại cứu ta?”
“Không cứu nàng sẽ chết.”
“Vậy thì để ta chết đi.”
“…” Mặt Mục Liễn cứng lại: “Nàng muốn chết ư?”
“Ta chỉ đang ví dụ thôi, ý ta là nếu như ta chết thật thì chàng định làm gì?”
Mục Liễn suy nghĩ: “Sẽ không còn yêu tinh trên đời nữa.”
Được rồi, người anh em.
Xem ra hắn chỉ xem cô là vật hiếm có thôi, nghĩ lại cũng đúng, nếu như có ngày gặp được một người ngoài hành tinh vô hại, có lẽ cô cũng sẽ bảo vệ nó. Để ở nhà, rãnh rỗi nghe vài chuyện bát quái bên ngoài vũ trụ, thú vị cực kỳ. Lâm Huệ thở phào nhẹ nhõm: “Dù là thế nào hôm nay cũng cảm ơn điện hạ đã cứu ta, nhưng lát nữa ta sẽ tự giải thích thoả đáng, chàng đừng để cuốn vào chuyện này.”
Thấy nàng kiên trì như vậy, Mục Liễn cũng không miễn cưỡng.
Đi đến đình nước thì thấy Hứa Ngọc Lâm đã ở đó, Lâm Huệ tiến lên thỉnh an hoàng đế hoàng hậu, rồi thẳng thắn nói: “Hôm nay con dâu nhất thời tức giận, lỡ tay đẩy nhị tẩu rơi xuống sông, con dâu không phủ nhận, nhưng thật sự là vì…”
Nhìn thấy nàng định tố cáo mình, Hứa Ngọc Lâm cao giọng nói: “Ngươi muốn hại ta chết đuối! Phụ hoàng, ngài đã nghe chính miệng nàng ta thừa nhận rồi đấy.”
Hoàng đế hiểu rất rõ tính tình nhị tức phụ này, cũng biết đầu đuôi sự việc hôm nay, nên thản nhiên nói: “Chỉ là chút mâu thuẫn nhỏ, cũng không có ai bị thương, hoà giải với nhau đi, sau này nên yêu kính nhau, đừng gây ra chuyện ồn ào nữa.”
Cái gì, chỉ thế thôi sao? Hứa Ngọc Lâm cau mày nói: “Phụ hoàng, nàng ta độc ác như vậy, mà ngài chỉ nói vài câu nhẹ nhàng rồi thôi sao? Mẫu hậu, ngài nói gì đi.”
Hoàng hậu khéo léo nói: “Các con đều sai, Ngọc Lâm, con sai vì đã lỡ tay, A Huệ sai do kích động, các con bình thường đều có hiểu biết lễ nghĩa nghĩa, chớ để xảy ra chuyện tương tự nữa. Hoàng thượng đã rất bao dung, đừng chọc hoàng thượng tức giận, mau lui xuống đi.”
Hoàng đế hoàng hậu không chịu thay nàng ta làm chủ, Hứa Ngọc Lâm chưa từng nghĩ đến kết quả thế này, trong lòng oán hận đến mức muốn lật hết bàn trong đình lên.. Nhưng nàng ta nào dám, chỉ đành dằn cơn giận này lại trong lòng, khom người lui xuống.
Lâm Huệ cũng cáo lui.
Nhìn bóng lưng nàng, hoàng thượng sờ sờ hàm râu ngắn, nét mặt không kìm được để lộ nụ cười.
Tứ nhi tử sẵn lòng nhảy xuống nước cứu nàng, đủ để nói rõ tất cả, xem ra mong muốn của mình đã sắp thành, vì điều này, ông sẽ không nghiêm phạt Lâm Huệ, đồng thời để Hứa Ngọc Lâm bớt ngang ngược lại. Nghe nói nữ tử ở kinh thành đề rất sợ nàng ta, hôm nay Lâm Huệ dám đánh trả, ngược lại phần nào áp chế được tính kiêu ngạo của nàng ta.
Mục Dực nhanh chóng nghe được chuyện hai vị vương phi trước sau rơi xuống nước .
Mục Kiêu bên cạnh nghe vậy thì kinh ngạc nói: “Việc này có thật không? Tứ tẩu dám đẩy nhị tẩu ngã xuống sông à?”
“Vâng.” Tuỳ tùng nói: “Trên thuyền còn có nha hoàn của vương phi”
Mục Kiêu thật sự khó mà tin được, nữ tử xinh đẹp như hoa lê kia sao có thể làm chuyện như vậy, còn Mục Dực lại quan tâm việc khác hơn: “Vì sao vương phi đột nhiên đi đến thuyền của Ung vương phi?”
“Chuyện này…” Tuỳ tùng do dự: “Hình như là muốn tìm một tiểu cô nương, cô nương kia là người của Lâm gia.”
Lâm Hạm?
Vương Thông vừa điều tra được tên của Lâm Hạm, Mục Dực híp mắt, xem ra bản thân không cẩn thận đã bị Hứa Ngọc Lâm phát hiện. Nữ nhân này đúng là lòng dạ hẹp hòi, cũng không tự xem lại dáng vẻ của mình, nếu không phải vì cha nàng ta nắm binh quyền trong tay, hắn sẽ thèm lấy nàng ta sao?
Nàng ta sống như ý mấy năm qua, đến cả một tiểu thiếp hắn cũng không nạp, vậy mà trong mắt nàng ta lại không chứa được một hạt cát nào.
Mục Dực ngừng uống rượu, đứng lên.
Mục Kiêu nói: “Ca ca, đi đây vậy?”
Đương nhiên là đi an ủi Hứa Ngọc Lâm, Mục Dực thầm nghĩ, bây giờ hắn không thể mất đi sự giúp đỡ của Hứa gia được, nghĩ lại có hơi hối hận, nhịn được mấy năm rồi vì sao lúc này lại để cho Hứa Ngọc Lâm nghi ngờ, có lẽ là do cô nương kia quá xinh đẹp, hắn mới không kìm lòng được bị nàng hấp dẫn.
Hắn nhanh chóng rời đi.
Lâm Huệ cùng Mục Liễn ngồi xe ngựa trở về.
Mục Liễn hỏi: “Phụ hoàng và mẫu hậu đã nói gì vậy?”
Cô đang nghi ngờ mọi chuyện diễn ra quá thuận lợi, hoàng hậu thì không nói, trước giờ luôn hoà nhã, bởi vì con trai ruột đã qua đời nên không muốn đắc tội ai. Kỳ lạ là hoàng đế cũng không hề che giấu mà thiên vị cô khá là lộ liễu, thế nên cô chẳng có dịp nói gì, uổng phí mấy lý do đã chuẩn bị sẵn.
Chẳng lẽ là vì Mục Liễn? Lâm Huệ nói: “Phụ hoàng và mẫu hậu đều rất độ lượng, chỉ dạy dỗ hai câu.”
Không khiển trách nàng sao, Mục Liễn yên tâm: “Lần sau nàng đừng kích động như vậy nữa.”
“Ta không có kích động” Hứa Ngọc Lâm là người thích gây sự, loại người này nếu cứ nhường nàng ta một lần thì lần sau nàng ta sẽ còn quá đáng hơn nữa.
Thấy dáng vẻ không phục của nàng, Mục Liễn mỉm cười, thầm nghĩ tính tình thật không hiền, nếu như nàng thật sự có pháp lực, sợ rằng Hứa Ngọc Lâm khó mà giữ được mạng. Đang nghĩ ngợi thì chợt nghe Lâm Huệ hắt hơi một cái, hắn nhìn sang thấy nàng đang che mũi.
Mục Liễn đưa khăn tay cho nàng: “Không lẽ… nàng bị cảm?”
Làm sao, yêu tinh thì không bị bệnh thông thường được à? Nhất định phải là bệnh lạ phải không? Lâm Huệ nhận khăn tay lau mũi: “Rơi xuống nước thôi đã bị cảm lạnh, cơ thể của con người quá kém.”
Mục Liễn: “…”
Sự thật chứng minh đúng là quá kém.
Buổi tối, Lâm Huệ bắt đầu sốt cao, Mục Liễn mời thái y đến khám. Thái y cho một kê một toa thuốc, nói Lâm Huệ bị cảm lạnh. Mục Liễn liếc nhìn toa thuốc, thấy toàn dược liệu tầm thường thì hỏi: “Chỉ uống cái này thôi sao?”
Không thì phải uống cái gì? Thái y nói: “Điện hạ không cần lo lắng, vương phi uống thuốc này ngày mai sẽ khoẻ lại thôi, tối nay thì hơi khó chịu một chút.”
Mục Liễn nói cảm ơn rồi sai người đi nấu thuốc.
Dưới ánh nến, sắc mặt nàng đỏ bừng, trên trán ứ ra lớp mồ hôi mỏng, mày nhăn lại, có vẻ rất khó chịu.
Mục Liễn ngồi bên giường tỉ mỉ ngắm nhìn dáng vẻ yếu đuối của nàng, thầm nghĩ nàng luôn tự xưng là yêu tinh, nhưng không có chứng cứ xác thực nào, nàng thật sự là yêu sao? Nếu không phải, thì sao lời nói cử chỉ của nàng lại khác biệt như vậy? Nghĩ vậy, ngón tay hắn khẽ vuốt ve gò má của Lâm Huệ, thấp giọng nói: “Thật ra nàng là ai?”
Lâm Huệ bị sốt đến mơ màng, trong một mảnh ánh sáng vàng rực dường như nhìn thấy mẹ đang ngồi cạnh bên mình, cô kêu lên: “Mẹ”
Mẹ, con muốn gặp lại mẹ.
Mẹ, mẹ là người dịu dàng nhất, cũng là người ngốc nhất, bỏ lại cô một mình, cô bật khóc: “Mẹ.”
“Nàng nói gì vậy?” Mục Liễn cúi người xuống: “Thật ra nàng là ai?”
Không ngờ Lâm Huệ lại vươn tay ra ôm cổ hắn, áp mặt vào cổ hắn: “Mẹ, mẹ đừng đi. Mẹ đừng đi, đừng bỏ con lại.”
Hắn giật mình, từ từ ôm lấy hông của nàng, dịu dàng nói: “Được, ta không đi.”
Hình như nàng nghe được, dụi vào cổ hắn, gương mặt thoả mãn.
Hoàn toàn khác với bình thường – luôn nhanh mồm nhanh miệng, không hay nói những lời yếu đuối, Mục Liễn sờ sờ tóc nàng, thở dài, có khi nào nàng nghĩ về người nhà trên giàn của mình không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.