Hắn thật sự tin nàng là hồ lô tinh sao, hay đang cố ý châm chọc thế? 
Lâm Huệ liếc nhìn Mục Liễn, nhưng không nhìn ra điều gì, trên mặt hắn đến chút biểu cảm cũng không có. 
Người này thật sự chẳng giống trong sách gì cả, chẳng lẽ là do góc độ nhìn khác nhau? Lâm Huệ mang nghi hoặc lên xe ngựa. 
Ai ngờ đột nhiên Mục Liễn lại hỏi: “Vì sao nàng và phụ thân lại xảy ra xung đột vậy?” 
Vừa rồi Lâm Ngọc Phong vô cùng giận dữ, gần như sắp mất lý trí. 
Lâm Huệ khẽ nhếch mày. 
Còn không phải tại vầng sáng của nữ chính Lâm Hạm sao? Sau khi nàng ta trọng sinh lại, thì Lâm Ngọc Phong rất không hài lòng về nguyên chủ, cảm thấy đứa con gái lớn không có chỗ nào tốt cả, thua Lâm Hạm rất nhiều. Ông ta còn cho rằng nguyên chủ có thể gả cho Mục Liễn được là nhờ địa vị của ông ta trong triều, cho nên nguyên chủ càng phải biết ơn và nghe lời ông ta mới phải. 
Thật sự, về sau nguyên chủ cũng sẽ như thế, chỉ là “nàng” vẫn hãm hại Lâm Hạm, bị Lâm Ngọc Phong phát hiện, nên từ đó cực kỳ chán ghét nguyên chủ. 
Còn cô, ngay từ đầu cô đã chẳng cần một ông cha cặn bã, nên tất nhiên muốn chọc Lâm Ngọc Phong giận thế nào thì chọc thôi, tránh để ông ta vọng tưởng, không chỉ rằng cô vẫn là đứa con gái hiếu thảo khúm núm trước ông ta, mà còn yêu cầu cô phải yêu thương Lâm Hạm. 
Lâm Huệ đáp: “Ông ta đột nhiên đưa một thứ muội về nhà, ta không muốn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-lo-yeu-phi/159875/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.