Quả thật nên đi bái kiến rồi! Ba người bèn đi vào.
Mục Kiêu cố ý đi chậm nửa bước, đi phía sau Lâm Huệ.
Cảm thấy ánh mắt hắn ta cứ bắn về phía mình, Lâm Huệ không khỏi nghĩ đến chuyện sau này. Mục Kiêu thông gian với nguyên chủ như đã nói, lúc trước hoàng thượng chọn phi cho Ung vương, đám hoàng tử nhỏ tuổi đều trốn sau vườn hoa nhìn lén mấy cô gái, hắn ta vừa nhìn đã để mắt tới nguyên chủ.
Có lẽ thật sự từng có chút thích, có điều nó chả là gì trước hoàng quyền cả. Sau vì giúp ca ca mình – Đoan vương đoạt vị, Mục Kiêu vẫn lợi dụng nguyên chủ.
Lâm Huệ nhếch mày, giờ thì cô sẽ không dính dáng gì tới hắn ta nữa.
Đến Ngư Nhạc đình thì thấy đế hậu đề đã có mặt, không chỉ vậy, còn có Hoàng quý phi, Thục phi, phu thê Đoan vương, Định vương phi, lục hoàng tử, thấy hoàng tử, phu thê đại công chúa, thêm cả mấy đứa bé, ngồi kín cả đình.
Ba người tiến lên bái kiến.
Hoàng hậu cho bọn họ ngồi xuống, rồi cười nói: “Đến cả rồi, chỉ thiếu mỗ Dã nhi. Hoàng thượng à, ngài luôn giao chuyện cho Dã nhi, ngài nỡ lòng sao? Cứ luôn không được nghỉ ngơi, vậy cũng không tốt đâu.” Ý nói Định vương Mục Dã.
Hoàng đến thản nhiên nói: “Con trẻ thế kia sao có thể để mệt đến sụp đổ được? Hơn nữa cũng không phải ngày nào cũng bận, trùng hợp nó có chút chuyện quan trọng thôi, tất nhiên phải xử lý ngay rồi.”
“Cũng phải, người tài thường bận mà.”
Hoàng hậu vừa dứt lời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-lo-yeu-phi/159874/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.