- Tôi đến đây đánh người. Hạ Thiên nói thật, hắn thật sự đến đây đánh người, trong sân bóng còn hơn mười tên đang nằm lê lết. Khương Phong có chút mơ hồ, nhưng hắn cũng không truy vấn, nhưng hắn nhìn về phía Thư Tịnh cách đó không xa: - Này, Hạ Thiên, Thư Tịnh ở bên kia, cậu có muốn qua chào hỏi không? Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Thư Tịnh ở phía xa, lần này Thư Tịnh vẫn mặc đồng phục bóng rổ, vẫn là bộ dạng khỏe mạnh thanh xuân và xinh đẹp như cũ, nhưng lúc này cũng không khác gì trước đó, vì vậy hắn không khỏi lầu bầu: - Cô ấy còn chưa xinh đẹp hẳn lên, xem ra cần phải khảo nghiệm thêm. Khương Phong nghe được những lời này của Hạ Thiên mà chợt nhớ về chuyện đánh cuộc trước đó, vì vậy mà không biết nói gì hơn. Người này thật sự chờ mong Thư Tịnh đẹp hơn sao? Người ta nói phụ nữ phát triển đến tuổi mười tám, bây giờ Thư Tịnh đã hai mươi, rõ ràng khó thể thay đổi được nữa, sao có thể trở nên hấp dẫn trong thời gian ngắn cho được? - Hạ Thiên, nếu không tôi đến bệnh viện trước, cậu ở lại đây với bạn nhé? Liễu Vân Mạn nói với Hạ Thiên: - Dù sao tôi cũng phải cùng Tiểu Linh đến bệnh viện, cậu đi theo có lẽ cũng rất buồn, thôi thì đến trưa tôi sẽ điện thoại cho cậu. - Được rồi. Hạ Thiên cũng không có ý kiến gì. - Anh rể lớn, vậy chúng em đi trước. Trước khi đi Liễu Cương cũng quay sang chào hỏi Hạ Thiên. Liễu Vân Mạn khởi động xe, sau đó rời khỏi đại học thể dục thể thao, Khương Phong không khỏi sững sờ, người đẹp này hình như cũng không phải là Tôn Hinh Hinh. - Khương Phong, đây là bạn của cậu sao? Thư Tịnh và một nam một nữ kia đi đến, người nam chủ động chào hỏi. - Hạ Thiên, giới thiệu với cậu, đây là Vương Mãnh, là sinh viên khoa tài chính đại học Giang Hải. Khương Phong giới thiệu cho hai người: - Vương Mãnh, đây là Hạ Thiên, à, cậu ấy cũng ở trong đại học Giang Hải. Vương Mãnh lớn lên rất xứng với tên gọi, bộ dạng cao lớn uy mãnh, nếu đứng cùng với Hạ Thiên thì rất đối lập. - À, như vậy thì chúng ta là bạn học, Hạ Thiên, cậu học khoa nào? Vương Mãnh chợt trở nên nhiệt tình. - Tôi không phải là sinh viên. Hạ Thiên nói một câu làm sự nhiệt tình của Vương Mãnh giảm đi hơn phân nửa. Vương Mãnh chợt ngây người, hắn dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Khương Phong: - Không phải cậu nói Hạ Thiên ở trong đại học Giang Hải sao? - Điều này...À, là thế này, Hạ Thiên làm nhân viên trong cửa hàng hoa Hinh Hinh. Khương Phong giải thích có chút xấu hổ. - Đúng vậy, tôi là nhân viên tặng hoa ở cửa hàng hoa Hinh Hinh. Hạ Thiên gật đầu nói, thừa nhận lời nói của Khương Phong. Vẻ nhiệt tình của Vương Mãnh biến mất không còn tăm tích, thì ra là nhân công của cửa hàng hoa ở đại học Giang Hải, còn tưởng là sinh viên đại học Giang Hải. - Chào bạn, tôi là Mạc Văn Tịnh. Cô gái kia chủ động chào hỏi Hạ Thiên, nàng còn vươn tay: - Tôi học khoa tiếng Trung ở đại học sư phạm thuộc đại học Giang Hải, cũng là bạn của Khương Phong. - À, chào cô! Hạ Thiên bắt tay với Mạc Văn Tịnh, cô gái này cũng khá xinh xắn nhưng không cao như Thư Tịnh. Nàng cũng là người xứng với tên, chỉ xem cách ăn mặc thì thấy rất thanh nhã và trầm lắng, thỏa mãn với cả tên lẫn họ. Hai người đẹp, một là Thư Tịnh, một là Mạc Văn Tịnh, tên dều có chữ Tịnh nhưng sẽ tuyệt đối không tĩnh lặng, đây chẳng phải tên gọi rất lừa đảo sao? Hạ Thiên chào hỏi xong với Mạc Văn Tịnh thì nhìn chằm chằm vào Thư Tịnh, điều này làm Thư Tịnh sợ hãi, một lát sau nàng mới nói: - Anh nhìn tôi làm gì? Thư Tịnh thật ra đã sớm thấy mặt Hạ Thiên nhưng không chủ động chào hỏi, nàng còn đang rất giận hắn, từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên có người nói nàng không xinh đẹp. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL - Sao em không mặc quần áo khác? Hạ Thiên có chút mê hoặc. - Sao em phải mặc quần áo khác? Thư Tịnh tức giận hỏi. - Anh cảm thấy nếu em mặc quần áo khác thì sẽ trở nên xinh đẹp hơn, nếu như vậy thì anh có thể thăng cấp em từ vợ dự khuyết lên làm vợ chính thức. Hạ Thiên dùng giọng nghiêm trang nói: - Em bây giờ cũng giống như trước, căn bản là không thể xinh hơn. Hạ Thiên nói ra những lời này đã trực tiếp chọc tức Thư Tịnh, người này còn nhớ rõ chuyện trước đó, hơn nữa còn chưa nói đến vấn đề này, bây giờ đối phương vẫn còn nói nàng chưa xinh đẹp, còn hy vọng nàng đẹp hơn. - Em thích mặc như vậy, anh có thích hay không cũng không cần. Thư Tịnh thở phì phò không kịp suy nghĩ mà nói ra một câu. Vương Mãnh và Mạc Văn Tịnh nghe Thư Tịnh nói như vậy thì ánh mắt nhìn Hạ Thiên có chút khác biệt, vì bọn họ đột nhiên phát hiện Hạ Thiên không chỉ đơn giản là bạn Khương Phong, hơn nữa còn có quan hệ rất thân thiết với Thư Tịnh. - Thư Tịnh, bạn cũng là bạn của Hạ Thiên à? Vương Mãnh không kìm được phải hỏi. - Không phải. Hạ Thiên và Thư Tịnh đều trăm miệng một lời. - Tôi không có người bạn nào đáng ghét như vậy. Thư Tịnh thở phì phò nói, Hạ Thiên quá đáng giận. - Cô ấy là vợ dự khuyết của tôi, không phải là bạn tôi. Hạ Thiên cũng bổ sung một câu. Lần này Mạc Văn Tịnh cũng không nhịn được, nàng kéo Khương Phong rồi khẽ hỏi: - Này, có chuyện gì vậy? Hạ Thiên và Thư Tịnh rốt cuộc có quan hệ gì? - Điều này... .... Khương Phong gãi đầu: - Sự việc có chút phức tạp. - Có gì phức tạp, rất đơn giản. Thư Tịnh vẫn giữ vẻ mặt phẫn nộ: - Tôi cùng người này đánh cuộc, sau đó tôi thua, phải làm vợ anh ấy. Nhưng người này nói tôi chưa được xinh đẹp, nói tôi là vợ dự khuyết, mọi người nói xem có ai ức hiếp người như vậy không? Văn Tịnh, cậu bình luận xem, cậu nói mình có đẹp không? Mạc Văn Tịnh chợt ngẩn người, nàng dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn Khương Phong: - Có việc này thật sao? Khương Phong gật đầu bất đắc dĩ, sự việc đúng là như vậy. Tất nhiên còn có một vấn đề mấu chốt, Thư Tịnh còn chưa nói, đó là Hạ Thiên đã có bạn gái rồi. Mạc Văn Tịnh nhìn Hạ Thiên, ánh mắt nàng lại càng cổ quái, Khương Phong tìm đâu được một người bạn cổ quái như vậy? Chỉ có trời mới biết có bao nhiêu người theo đuổi Thư Tịnh mà không được, nhưng Hạ Thiên còn nói Thư Tịnh chưa đủ đẹp sao? Cũng khó trách Thư Tịnh tức giận như vậy, dù là phụ nữ không đẹp, khi gặp phải tình cảnh này cũng sẽ tức giận, hơn nữa Thư Tịnh còn là người đẹp gần đây rất tự tin vào dung mạo của mình? - Thư Tịnh, bạn và Hạ Thiên đánh cuộc cái gì? Vương Mãnh đột nhiên hỏi, trong lòng hắn cũng rất tức giận, hắn khổ sở theo đuổi Thư Tịnh, nhưng vẻ mặt nàng không chút biến đổi. Hôm nay vì Mạc Văn Tịnh giúp đỡ nên hẹn được Thư Tịnh ra ngoài, khốn nổi bây giờ lại gặp phải một thằng khốn Hạ Thiên, rõ ràng cướp lấy Hạ Thiên thông qua đánh cuộc. Chưa nói Hạ Thiên thắng, điều này có thể là vận may, nhưng người này lại ghét bỏ Thư Tịnh, điều này làm cho Vương Mãnh cực kỳ tức tối. Người phụ nữ mà Vương Mãnh hắn khổ sở theo đuổi còn chưa được nhưng con bà nó, một thằng nhân công tặng hoa mà dám vứt bỏ sao? Vương Mãnh cảm thấy điều này gián tiếp làm hắn nhục nhã, vì vậy cần phải lấy lại mặt mũi. - Đánh cuộc bóng rổ. Thư Tịnh tức giận nói. - Hạ Thiên, chơi bóng rỗ thắng phụ nữ cũng không phải là bản lĩnh, nếu không thì cậu có thể đánh cuộc với tôi. Vương Mãnh nhìn Hạ Thiên, hắn khiêu chiến. - Không chơi. Hạ Thiên từ chối. - Không dám sao? Vương Mãnh có chút khinh thường. - Vương Mãnh, đừng đánh cuộc, bạn không thắng được Hạ Thiên. Khương Phong nhịn không được phải nói, tất nhiên hắn biết rõ trình độ của Vương Mãnh, tuy rất tốt nhưng vẫn không phải là đối thủ của Hạ Thiên. - Đúng vậy, đừng đánh cuộc, người này rất biến thái. Thư Tịnh cũng nói. Hạ Thiên lười biếng nói: - Tôi không phải không dám, nhưng thắng anh cũng không có gì hay, lần trước tôi thắng thì có được Thư Tịnh làm vợ dự khuyết, anh có tiền đặt cọc như vậy sao? Hạ Thiên dừng lại một chút rồi bổ sung: - Nhưng Thư Tịnh không đủ xinh đẹp, nếu anh muốn đánh cuộc thì phải tìm một người hấp dẫn hơn cô ấy. - Hạ Thiên, anh đúng là khốn kiếp. Thư Tịnh thiếu chút nữa đã ngất đi: - Tôi ghét anh. Thư Tịnh mắng xong một câu như vậy thì xoay người chạy mất. - Tôi đi xem Thư Tịnh. Mạc Văn Tịnh nói một tiếng, ngay sau đó nàng đuổi theo Thư Tịnh. Khương Phong có chút dở khóc dở cười, Hạ Thiên này đúng là, cứ để cho Thư Tịnh tức giận chạy đi như vậy sao? Vương Mãnh lại nổi giận, hắn cưa gái dễ lắm sao? Vất vả lắm mới gặp được Thư Tịnh, nhưng hắn chưa nói được vài câu mà đối phương đã bị Hạ Thiên làm cho bỏ chạy. - Hạ Thiên, giỏi thì theo đấu với tôi. Vương Mãnh đột nhiên gầm lên với Hạ Thiên: - Nếu không có gan thì phải xin lỗi Thư Tịnh. - Anh có tin anh nằm đo đất không? Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Vương Mãnh: - Đừng làm phiền tôi, nếu đấu với anh cũng mất thân phận của tôi. - Đừng, đừng, đừng, Hạ Thiên, Vương Mãnh, nể mặt tôi, đừng đánh nhau. Khương Phong vội vàng khuyên can, trong lòng hắn cảm thấy hối hận, sớm biết như vậy thì đã không gọi Hạ Thiên. - Tốt, Khương Phong, nể mặt anh, tôi không so đo với hắn. Vương Mãnh văng tục: - Con bà nó, chỉ là một thằng tặng hoa, có con mẹ gì? Hạ Thiên tung một cước, Vương Mãnh kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống đất. - Mày dám đánh tao? Vương Mãnh rất tức giận, hắn bò lên mắng lớn. Hạ Thiên lại tung một đá, Vương Mãnh còn chưa kịp đứng vững đã ngã xuống. - Hạ Thiên, thôi bỏ qua. Khương Phong cảm thấy rất khó hiểu, người này không nói lời nào đã ra tay rồi sao? - Con bà nó, ông liều mạng với mày. Vương Mãnh lại gầm lên rồi phóng về phía Hạ Thiên. Hạ Thiên lại nhấc chân lên, Vương Mãnh lại ngã xuống. Nhưng lúc này Hạ Thiên đã không cho Vương Mãnh cơ hội đứng lên, hắn giẫm chân lên lồng ngực đối phương. Lúc này Vương Mãnh không thể động đậy, thậm chí không nói được lời nào. - Sao trên đời lại có loại người điên cuồng như vậy? Hạ Thiên lắc đầu thở dài, bộ dạng rất khó hiểu. Khương Phong thấy tình cảnh như vậy thì dùng tay ôm đầu, đúng là đau đầu, hôm nay tổ chức ghép tôi coi như thất bại hoàn toàn. Nhưng bây giờ Khương Phong hối hận cũng đã muộn. - Dừng tay. Khương Phong đang định khuyên Hạ Thiên buông Vương Mãnh ra thì có một tiếng quát tức giận vang lên: - Buồn cười, rõ ràng dám đến trường đại học thể dục thể thao lấy mạnh hiếp yếu, không biết đây là đâu sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]