Chương trước
Chương sau

Khương Phong quay đầu nhìn lại, hắn thấy một nhóm mười mấy người đi đến, tất cả đều là nam sinh, kẻ nào cũng mặc trang phục võ thuật màu trắng. Đám người này phần lớn rất cao to, làm người ta sinh ra cảm giác mạnh mẽ có lực.
Người đi đầu có làn da ngăm đen, thân cao một mét bảy, dáng người khá nhỏ. Khi thấy người này thì Khương Phong chợt nhíu mày, sao đám người kia lại đến đây?
Khương Phong đang định mở lời thì Hạ Thiên đã buồn bực nói:
- Đây là chỗ nào, không phải là đại học thể dục thể thao Giang Hải sao?
- Biết đây là đại học thể dục thể thao, vì vậy phải biết danh của khoa võ thuật. Bây giờ cậu tranh thủ dừng tay, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí.
Người nam sinh da ngăm đen quát lên nghiêm nghị.
- Khoa võ thuật sao? Đây không phải là đại học thể dục thể thao sao?
Hạ Thiên có chút kỳ quái:
- Thể dục thể thao có liên quan gì đến võ thuật?
- Hạ Thiên, các trường đại học thể dục thể thao đều có khoa võ thuật, mà khoa võ thuật cũng không thiếu các vận động viên chuyên nghiệp, có đủ loại võ thuật được dạy... ....
Khương Phong giải thích cho Hạ Thiên.
- Như vậy cũng được gọi là võ thuật sao?
Hạ Thiên bĩu môi:
- Sư phụ tôi có nói, những thứ này toàn dùng để biểu diễn, học thứ này có khác gì làm diễn viên?
- Câm mồm, nói tầm bậy cái gì vậy?
Tên nam sinh da ngăm đen tức giận nói:
- Mày có biết cái gì gọi là võ thuật không? Võ học truyền thống sao có thể để mày nhục mạ như vậy?
Khi thấy Hạ Thiên vẫn còn giẫm chân ngực Vương Mãnh với bộ dạng thờ ơ thì tên nam sinh da ngăm đen càng tức giận:
- Quá tam ba bận, tôi cảnh cáo cậu một lời cuối cùng, cậu tranh thủ dừng tay, nếu không tôi sẽ chẳng khách khí.
- Tên này có phải rất ngu không?
Hạ Thiên nhìn Khương Phong, hắn cảm thấy rất kỳ quái:
- Tôi hoàn toàn không ra tay, sao hắn bảo tôi dừng tay?
Khương Phong cũng không nói gì, Hạ Thiên đúng là không ra tay. Không đúng, nếu nói một cách nghiêm khắc thì chân của hắn chứ không phải tay, hắn đang giẫm lên người Vương Mãnh. Nhưng bây giờ nếu nói hắn dừng tay hay dừng chân cũng vô dụng.
- Tiểu tử, con bà nó mày không muốn sống nữa sao? Dám nói chuyện với Lôi ca như vậy à?
- Lôi ca, đánh chết mẹ nó đi.
- Anh em cùng tiến lên đập nó ra bã đi, cho nó biết thế nào là sự lợi hại của khoa võ thuật.
- Đúng vậy, cho nó biết thế nào là sự lợi hại của võ Trung Quốc.
... ....
Một đám người gào lên, kẻo cũng khoa tay múa chân rất kích động.
- Này, chúng mày sao lắm mồm như vậy?
Hạ Thiên rất buồn bực:
- Thằng nào còn nói tao tát vỡ mồm.
- Trời ạ, quá bố láo.
- Anh không nhịn được nữa rồi, xiên nó anh em ơi.
Có hai tên nam sinh phóng về phía Hạ Thiên, có một người còn hô to:
- Xem Đường Lang quyền của ông đây.
Hạ Thiên đấm ra một quyền, tên nam sinh đi đầu văng ra ngoài, sau đó hắn cũng tiện tay vung lên, một tên đến sát bên cạnh bị đánh văng rồi nặng nề đập xuống đất.
- Đường Lang quyền, còn không bằng giun dế quyền.
Hạ Thiên có chút khinh thường:
- Các người gọi cái này là võ thuật sao? Hèn gì sư phụ nói võ thuật Trung Hoa càng ngày càng không ra gì.
Hành động của Hạ Thiên làm đám người chấn động, lần này không ai dám ồn ào tiến lên dạy bảo Hạ Thiên, mà hai tên bị đánh cũng bò lên chạy về phía tên nam sinh da ngăm đen:
- Lôi ca, tiểu tử kia giống như có công phu.
Tên nam sinh da ngăm đen đi về phía Hạ Thiên, ánh mắt hắn rất sắc bén:
- Thì ra mày cũng biết võ, hèn gì kiêu ngạo như vậy. Nhưng nói cho mày biết, Lôi Vũ tao ghét nhất những thằng biết võ mà lợi dụng vào đó để ức hiếp kẻ yếu. Học võ chủ yếu để rèn luyện sức khỏe và làm việc nghĩa, không được ỷ mạnh hiếp yếu.
- Ngu như heo, học võ để đánh nhau, nếu không thì đừng học cho uổng phí.
Hạ Thiên bĩu môi:
- Còn nữa, mà đã ngu đừng kéo tao vào nhóm ngu, trước nay tao chưa từng ỷ mạnh hiếp yếu, tao chỉ ức hiếp những đứa đáng ăn đòn, ví dụ như đám người chúng mày, nhìn qua có vẻ rất đáng ăn đòn.
- Mày muốn ức hiếp tao?
Lôi Vũ có chút khinh thường:
- Rất tốt, tao cho mày một cơ hội, mày thả hắn ra, sau đó chúng ta luận bàn.
- Luận bàn được dùng khi thực lực ngang nhau, nhưng mày kém tao quá xa, vì vậy không có tư cách luận bàn.
Hạ Thiên nói với vẻ mặt khinh thường, nhưng cuối cùng hắn cũng rút chân ra khỏi ngực Vương Mãnh. Vì hắn biết rõ nếu cứ tiếp tục đạp xuống thì Vương Mãnh sẽ chết, tuy Vương Mãnh cần ăn đòn nhưng chỉ là ăn đòn mà thôi, không đáng chết.
- Nói vậy thì mày biết sợ rồi sao?
Lôi Vũ càng thêm khinh thường:
- Nếu biết sợ thì ngoan ngoãn xin lỗi mọi người, tao sẽ không lấy mạnh hiếp yếu, vì vậy sẽ không ức hiếp mày.
- Ức hiếp tao sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt thấy quái vật để nhìn Lôi Vũ:
- Tao nói mày rất ngu, trên đời này chỉ có một người ức hiếp được tao, đó là thần tiên tỷ tỷ. Nhưng trước nay thần tiên tỷ tỷ chưa từng ức hiếp tao, vì vậy bây giờ chẳng ai có thể ức hiếp tao, dựa vào một thằng ngu như mày mà có thể ức hiếp tao sao?
- Con bà nó, mày ngu quá, cái gì mà thần tiên tỷ tỷ, thần kinh tỷ tỷ à? Chắc con này cũng tâm thần giống mày.
Lôi Vũ cuối cùng cũng vì bị Hạ Thiên mắng là ngu mà không nhịn được, hắn bắt đầu mắng lớn.
Vẻ mặt Hạ Thiên chợt biến đổi, nụ cười trên mặt chợt biến mất, thay vào đó là sự âm trầm và lạnh lùng. Lúc này trên người hắn cũng bùng ra khí tức lạnh lẽo, bây giờ thời tiết ba mươi độ mà kể cả Khương Phong, Lôi Vũ và tất cả mọi người đều phải rùng mình, giống như đang đứng giữa trời đông giá rét.
- Trên đời này không ai được mắng thần tiên tỷ tỷ.
Giọng nói của Hạ Thiên cực kỳ tàn khốc, mỗi người nơi đây nghe thấy lời nói của hắn đều cảm thấy lạnh run cầm cập.
Hạ Thiên đi về phía Lôi Vũ, sau đó hắn đột nhiên vươn tay ra chụp lấy cổ đối phương, sau đó hắn chậm rãi dùng sức.
- Mày...Mày muốn làm gì?
Lôi Vũ bị Hạ Thiên bóp cổ không thể chịu nổi, gương mặt hắn trướng lên đỏ bừng, hắn mở miệng hỏi mà trong đầu bùng lên cảm giác tử vong.
Hạ Thiên đột nhiên nở nụ cười, hắn cười rạng rỡ:
- Mày yên tâm, tao sẽ không giết mày, Tam sư phụ có nói muốn trừng phạt người khác thì cái chết là phương pháp nhẹ nhành nhất, tao sẽ không cho mày tiếp nhận trừng phạt nhẹ như vậy.
Hạ Thiên đang cười nhưng trên người bùng ra một luồng khí thế cực kỳ khổng lồ, khí thế này làm người chung quanh bị đè nén, có vẻ khó thở. Vì vậy mà lúc này không ai dám nói lời nào, trong lòng chợt sợ hãi, ngay cả Khương Phong cũng không ngoại lệ.
- Mày...Mày...Mày muốn gì?
Lôi Vũ tuy cảm nhận được áp lực khổng lồ, trong lòng cũng rất sợ hãi, nhưng nếu so với người khác thì lực đề kháng với áp lực lại mạnh hơn, vì vậy còn miễn cưỡng nói được vài lời.
- Người dám mắng thần tiên tỷ tỷ chỉ có một kết cục.
Hạ Thiên đột nhiên buông tay, một giây sau trên tay có một cây ngân châm, hắn đâm lên người Lôi Vũ như chớp:
- Đó là phải chịu đau đớn.
- Á... ....
Lôi Vũ đột nhiên kêu lên thảm thiết.
Hạ Thiên nhanh chóng đâm vài châm lên người Lôi Vũ, vẻ mặt vẫn là nụ cười sáng lạn:
- Bây giờ mỗi giờ mày sẽ đau, lần đầu đau ít nhưng sau sẽ mạnh hơn.
- Á... ....
Lôi Vũ vẫn kêu lên đau đớn, cảm giác đau làm hắn khó đáp lời Hạ Thiên.
Hạ Thiên nói:
- Mày sẽ nhanh chóng cảm nhận được đau đớn.
- Này, Khương Phong, tôi đi trước, nói cho Thư Tịnh, lần sau ăn mặc sửa soạn đẹp hơn một chút, lần sau tôi đến mà thấy chưa đẹp hẳn ra thì sẽ không cần nữa.
Hạ Thiên thu hồi ngân châm, hắn dùng giọng hời hợt nói với Khương Phong, sau đó hắn bỏ đi. Hắn ở đây một lúc mà gặp quá nhiều kẻ đáng ghét, hắn cảm thấy đại học thể dục thể thao không phải nơi gì tốt lành, không cần ở lại lâu.
Hạ Thiên thấy thời gian còn sớm, hắn đi ra khỏi cổng đại học thể dục thể thao, sau đó bắt taxi chạy về phía đại học Giang Hải. Bây giờ còn chưa đến mười hai giờ, hắn quay về có thể dùng cơm với Tôn Hinh Hinh.
Nhưng khi Hạ Thiên đi vào cửa hàng hoa thì không thấy Tôn Hinh Hinh, mà Phương Hiểu Như thấy hắn cũng cảm thấy kỳ quái. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Hạ Thiên, anh đến đây làm gì? Sao chị Hinh còn chưa đến?
Phương Hiểu Như hỏi.
Hạ Thiên có chút buồn bực, chẳng lẽ hôm nay chị Hinh còn chưa thức dậy? Tối qua hắn làm có ba lượt, đáng lý chị Hinh phải tốt lên mới đúng, chẳng lẽ vì trả bài thiếu nên chị Hinh lại mệt mỏi? Xem ra sau này phải trả bài nhiều hơn.
Trong đầu Hạ Thiên là những suy nghĩ rối loạn, hắn lấy điện thoại ra gọi cho Tôn Hinh Hinh.
- Chị Hinh, chị còn chưa thức dậy sao?
Điện thoại vừa nối thông thì Hạ Thiên đã hỏi.
- Đã thức dậy từ sáng sớm, tôi cũng không phải heo, nào có thể ngủ lâu như vậy?
Tôn Hinh Hinh gắt giọng:
- Cậu gọi điện thoại cho tôi làm gì? Không phải cậu đi với cảnh sát tỷ tỷ sao?
- Chị Hinh, tôi ở cửa hàng hoa, chị đi đâu rồi?
Hạ Thiên hoàn toàn không trả lời câu hỏi của Tôn Hinh Hinh.
- Tiểu sắc lang đáng chết, đừng giả vờ hồ đồ.
Tôn Hinh Hinh thầm mắng một câu, sau đó nàng trả lời:
- Chúng tôi đang ở tòa nhà Hải Giang, cậu có muốn đến không?
- Được, tôi sẽ sang ngay.
Hạ Thiên tất nhiên sẽ không muốn đợi ở cửa hàng hoa như Phương Hiểu Như.
Khi thấy Hạ Thiên gọi điện thoại rồi bỏ đi thì Phương Hiểu Như không khỏi buồn bực, sao bây giờ cửa hàng hoa chỉ còn lại mình nàng? Bà chủ thường xuyên không đi làm, nhân viên tặng hoa đã cưa đổ bà chủ và cũng không đi làm, đúng là không còn thiên lý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.