Hình ảnh rất mơ hồ, giống như đặt mình vào trong đám sương mù, không có cảm giác chân thực.
Nhưng phản ứng của thân thể lại như dao khắc, khắc sâu tận xương.
- Mở bài thứ năm ra, Đào Hoa Nguyên Ký, các em đọc bài một lần trước.
Mãi đến khi đọc ra những lời này, Chung Ứng mới hiểu ra thân phận hiện giờ của mình là giáo viên.
Đứng ở trên bục giảng.
-... Lâm tẫn thủy nguyên, tiện đắc nhất sơn, sơn hữu tiểu khẩu, phảng phất nhược hữu quang...
Tiếng đọc bài tràn ngập trong căn phòng, đan xen vào nhau.
Anh mỉm cười hài lòng, nhìn sách giáo viên dùng để lát nữa dạy.
Bỗng nhiên anh cảm thấy có chút không thích hợp.
Thân thể nghiêng ra sau, Chung Ứng cúi đầu, cô gái đang dùng răng nanh kéo khóa quần tây anh xuống, tiếng khóa kéo sắc bén rất nhỏ bị tiếng học sinh đọc bài lấn áp.
Hồ Duyệt ngồi xổm dưới bàn giáo viên.
Từ góc độ của Chung Ứng nhìn xuống, rãnh sâu được áo sơ mi phụ trợ càng trở nên dâm đãng.
Quần lót màu lam bị kéo ra.
Cô nâng hai mắt ướt sũng lên, há miệng nói không tiếng động:
- Chung Ứng, lát nữa anh quá hưng phấn sẽ bị học sinh phát hiện đó...
- Kiến ngư nhân, nãi đại kinh, vấn sở tòng lai, cụ đáp chi. Tiện yếu hoàn gia, thiết tửu sát kê tác thực...
Chung Ứng nhìn như trấn định, nhưng không nghe thấy bất luận nội dung gì của Đào Hoa Nguyên Ký.
Dưới người càng xôn xao hơn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-duyet/2149138/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.