Buổi sáng, khi Chung Ứng tiến vào lớp học, Hồ Duyệt sớm đã ngồi ở trên ghế chuẩn bị cho tiết tự học.
Kéo ghế dựa ra, chân dài để dưới bàn, anh cúi người về phía trước, tay vuốt ve mặt bàn.
Tối hôm qua Hồ Duyệt phun nước rất lợi hại, may mà không lau mặt bàn, bây giờ vẫn để lại dấu vết màu sáng.
Hai tay chạm xung quanh, đầu cúi thấp xuống, Chung Ứng vụng trộm lè lưỡi liếm một cái.
Giống như vẫn còn lưu lại mùi của cô.
Ngọt.
Gần tan học, Hồ Duyệt tập trung lực chú ý vào làm đề, ống tay áo bị người ta kéo nhẹ.
- Hồ Duyệt, cậu có thể giúp mình nhìn đề thứ hai không? Mình làm kiểu gì cũng không ra đáp án giống.
Thân thể Ngô Phi dán sát vào, Hồ Duyệt có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người anh ta.
Cố gắng kìm nén không vui trong lòng, cô nhận lấy bài toán anh ta giải:
- Cậu nhìn chỗ này xem.
Ngón tay chỉ một con số:
- Rõ ràng là tám sao cậu tính là bảy.
Ngô Phi cố gắng đối chiếu, bừng tỉnh đại ngộ:
- Đúng vậy, mình không phát hiện ra, cảm ơn cậu nhé.
Anh ta bắt đầu chăm chú xóa và sửa.
Chung Ứng đeo tai nghe, tuy âm thanh mơ hồ nhưng trải qua thời gian dài rình coi, anh hình thành thói quen dùng hình môi phân rõ lời nói.
Mộ Thức kéo ghế dựa bên cạnh ra, vỗ vai anh nói:
- Chung Ứng, tuần sau thuyết trình môn lịch sử, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-duyet/2149139/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.