Hồ Trần ngồi ở phòng khách, nghe thấy tiếng mở cửa liền để báo xuống:
- A Ngọc, Hồ Duyệt về rồi.
Tống Ngọc vội vàng đi đến trước mặt Hồ Duyệt, nhận lấy cặp xách của cô nói:
- Sao hôm nay con về muộn thế? Để mẹ đun nóng đồ ăn cho con, ngoan, đi tắm trước đi.
- Con học ở thư viện nên về muộn, ai da, con đã ăn đồ ăn ở ngoài rồi, không vội.
Hồ Duyệt nở nụ cười, quay đầu ân cần hỏi thăm Hồ Trần.
- Cha, con về rồi.
- Ừm.
Hồ Trần liếc nhìn cô một cái, lại cúi đầu đọc báo.
Tống Ngọc là giáo sư đại học, chú trọng giáo dục đứa bé, đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, con nhà mình phải theo khuôn phép cũ, không được qua loa.
Hồ Duyệt cầm vòi hoa sen trong tay, dòng nước phun lên trên người, chảy dọc theo đường cong của cô.
Bây giờ chắc là Tống Ngọc đang xem bài kiểm tra, nhìn giáo viên bình luận về cô.
Nước rơi xuống gạch men bóng loáng, chảy không còn một chỗ nào khô.
Chung Ứng.
Khi anh dùng bút rút ra cắm vào mình cằm dưới căng chặt.
Cánh tay trắng nõn có lực.
Năm ngón tay thon dài chạm vào bộ ngực.
Đều có thể phản ánh chân thực về bản thân cô, tác động vào tất cả các nút chưa từng được mở ra.
Kích thích khát vọng tầng sâu nhất.
Ấn tắt vòi hoa sen để lên trên cao, mặc xong quần áo, Hồ Duyệt nhìn cô gái ở trong gương, hai má
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-duyet/2149137/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.