“Chủ tử, mưa lớn quá, đất đầy bùn lầy, không thể chạy tiếp nữa.”
“Đến phía trước trú mưa đi!” Trạng Nguyên công chỉ vào một ngôi miếu đổ nát.
“Được” Gã sai vặt xòe dù cho Trạng Nguyên công, đi vào miếu đổ nát tránh mưa.
“Chuẩn bị thuốc trị phong thấp cho tỷ tỷ chưa?”
Trạng Nguyên công nhìn vào nơi đầy cũ nát lộn xộn, mày cũng không nhíu lại, tự tại tìm nơi ngồi xuống.
“Đã đủ rồi! Tiểu nhân biết nàng không thể chịu ẩm ướt. Nhưng mà… Tiểu thư trước kia sức khỏe rất tốt, sao lại đột nhiên liền bệnh nặng vậy?”
Gã sai vặt vỗ vỗ ô làm hạt mưa trút xuống mới đem nó để một bên, dọn sạch nơi này một chút cho chủ tử, vừa tìm bó củi chuẩn bị nhóm lửa.
“Con gái sau khi sinh thân thể là yếu nhất, chỉ cần gió thổi một chút sẽ cảm lạnh, ngươi cũng biết tỷ tỷ kia vốn không thích an phận, sợ không cẩn thận sẽ cảm lạnh.”
Trạng Nguyên công nghĩ tới y và tỷ tỷ từ nhỏ cảm tình vô cùng tốt, nhịn không được cười lên, y khó mà tưởng tượng ra bộ dáng hoạt bát của tỷ tỷ khi bị bệnh.
“Hắt xì!”. truyện tiên hiệp hay
Đột nhiên tiếng hắt xì vang lên khiến Trạng Nguyên công cùng gã sai vặt giật nảy mình, gã sai vặt vốn nhát gan, cái mông trên mặt đất giật bắn lên, đá đi đống củi khô còn chưa kịp đốt.
“Yêu, yêu quái!” Gã sai vặt không thấy người nào, hoảng sợ kêu to.
“Đừng nói lung tung, người ở kia.” Trạng Nguyên công chỉ vào chỗ tối.
Ở trong góc ấy chỉ thấy một thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-doan-tu-he-liet-so-thich-nhat-xuong-cua-be-ho-yeu/877530/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.